Thursday 26 July 2018

18 CÁCH GIÚP BẠN BÌNH TỈNH VÀ GIẢM CĂNG THẲNG


18 CÁCH GIÚP BẠN BÌNH TỈNH VÀ GIẢM CĂNG THẲNG


Chắc chắn không ai trong chúng ta muốn làm điều gì đó hay nói lời không nên khiến người khác bị tổn thương, để sau đó cảm thấy hối hận, thậm chí còn tệ hơn nữa là ‘đốt cháy’ hoàn toàn mọi thứ bởi tính tình nóng nảy và sự phẫn nộ của mình.
Nhưng trong kinh doanh nói riêng và trong cuộc sống nói chung, những sự việc khiến chúng ta căng thẳng là không tránh khỏi. Ở mỗi giai đoạn khác nhau bạn sẽ phải đối mặt với những thách thức khác nhau.
Những phương pháp sau đây sẽ giúp bạn lấy lại sự bình tĩnh và xoa dịu tinh thần mỗi khi bị căng thẳng hoặc lo lắng.

1. Hít thở thật sâu
Đại học Y Harvard khuyên bạn hãy chọn nơi mà bạn cảm thấy yêu thích để thư giãn và có thể khiến tinh thần minh mẫn hơn. Ban đầu, hãy hít thở bình thường, sau đó hít thật sâu, hít vào từ từ qua mũi để giúp ngực và bụng dưới của bạn phồng lên, khi ấy phổi của bạn sẽ lấy đủ oxy. Đại học Harvard còn nói thêm: Hãy để bụng của bạn mở rộng hết cỡ, rồi hãy từ từ thở ra bằng miệng (hoặc mũi nếu bạn cảm thấy như thế tự nhiên hơn).

2. Cười tươi
Bệnh viện Mayon nhận thấy cười tươi và hài hước không chỉ hữu ích trong việc giúp bạn xoa dịu nỗi đau thể chất, tăng cường hệ miễn dịch tạo ra sự kết nối với người khác, mà còn là phương pháp hiệu quả giúp bạn đương đầu với lo âu và trầm cảm.

3. Mát-xa cơ thể
Nghiên cứu của trường Đại học Miami năm 2005 đã chỉ ra mức cortisol do cơ thể tạo ra do gặp phải tình huống sợ hãi hoặc căng thẳng giảm đi rõ rệt khi sử dụng liệu pháp mát-xa.

4. ‘Quét tinh thần’ toàn thân
Người đồng sáng lập về phương pháp thiền định của Headspace, ông Andy Puddicombe cho rằng nếu bạn bị stress hãy nhắm mắt lại trong vòng 30 giây, ‘quét tinh thần’ nhanh toàn bộ cơ thể của bạn từ trên đỉnh đầu xuống đến ngón chân. Làm như vậy sẽ chuyển dịch sự tập trung vào các giác quan, bạn sẽ thôi suy nghĩ về vấn đề đang gây căng thẳng, chuyển sự chú ý vào cơ thể, và nó sẽ giúp bạn tĩnh tâm lại.

5. Bày tỏ lòng biết ơn
Hãy viết nhật ký lưu lại những lần bạn cảm thấy biết ơn ai đó, hay điều gì đó, để mở nó ra xem mỗi khi bạn cảm thấy lo âu và tinh thần suy sụp. Nghiên cứu của trường đại học California San Diego nhận thấy người luôn cảm thấy biết ơn có trái tim khỏe mạnh hơn.
Tác giả Paul J. Mills nói với tờ Today rằng những người này thường “cảm thấy hạnh phúc hơn, tâm trạng ít trầm cảm, ít mệt mỏi và ngủ ngon hơn,” và “càng biết ơn, tôi càng cảm thấy bản thân kết nối tốt hơn với môi trường xung quanh. Điều này trái ngược với những gì mà căng thẳng tạo ra.”

6. Cất tiếng hát
Hãy hát lên cho dù bạn không phải là chú chim họa mi, vì lợi ích của nó có thể làm bạn bất ngờ. Nghiên cứu của Nhật Bản về sức khoẻ của người già, nhận thấy sau khi một nhóm người cao tuổi ca hát, mức độ căng thẳng của họ giảm đi và tâm trạng của họ cải thiện rõ rệt mặc dù họ không phải là những người yêu thích ca hát.

7. Hương thơm
Một vài hương thơm có khả năng đánh bại sự căng thẳng, như hoa oải hương, chanh và hoa lài, tất cả đều giúp chúng ta  giảm nhẹ sự lo âu và căng thẳng. Dầu oải hương đôi khi cũng được dùng để trị bệnh nhức đầu.

8. Đếm từ 1 đến10
Hiệp hội Lo âu và Trầm cảm Hoa Kỳ khuyên bạn hãy đếm từ 1 đến 10 hoặc đến 20 để bạn tập trung tâm trí vào điều gì đó thay vì vào vấn đề gây căng thẳng. Rất đơn giản, bạn hãy thử nghiệm ngay lúc này.

9. Nghỉ ngơi đôi chút
Trong ngày, nếu thấy căng thẳng hãy nghĩ đến việc ngủ trưa hay trở về nhà sớm hơn một chút để đi ngủ sớm hơn. Hiệp hội Tâm lý Hoa Kỳ cho là khi chúng ta không ngủ đủ và ngon giấc, cơ thể chúng ta không nhận được đầy đủ các lợi ích của giấc ngủ, ví dụ như giảm việc đau cơ và củng cố trí nhớ. Chất lượng giấc ngủ vô cùng quan trọng, bởi lẽ nếu ngủ ít hoặc ngủ không ngon giấc có thể khiến suy giảm trí nhớ, khả năng phán đoán và tâm trạng.

10. Uống nước
Hiệp hội trên cũng nhận thấy rằng cà phê và những thứ có chứa cồn làm mất nước khiến bạn cảm thấy khó chịu, run rẩy hoặc căng thẳng, thậm chí nó có thể gây ra tinh thần hoảng loạn. Thay vào đó, bạn hãy uống nước lọc để giúp cơ thể giữ nước.

11. Giữ ấm đôi tay
Khi bạn thực sự lo lắng, máu dẫn về các cơ bắp lớn nhất của cơ thể khiến cho chân của bạn bị lạnh. Nhà tâm lý học thần kinh Marsha Lucas cho hay “thậm chí chỉ cần hình dung ra bàn tay ấm áp đã đủ để giúp bạn loại bỏ phản ứng tiêu cực.”

12. Nhai kẹo cao su
Một nghiên cứu của Úc cho thấy nhai kẹo cao su có liên quan đến việc giảm căng thẳng và lo lắng, mức độ tỉnh táo sẽ cao hơn và cải thiện khả năng tập trung.

13. Một cái ôm
Đại học Carnegie Mellon năm 2005 nhận thấy những cái ôm thực sự giúp giảm nguy cơ mắc cảm lạnh và lo lắng. Giáo sư tâm lý học Sheldon Cohen nhận định việc ôm một người nào đó đang bị căng thẳng sẽ giúp họ khỏi nguy cơ bị cảm lạnh. Cái ôm biểu đạt sự thân tình và tạo ra cảm giác như người kia đang ở đó giúp đỡ bạn khi bạn lâm vào tình cảnh tồi tệ.
Gíao sư tâm lý của Đại học Carnegie Mellon cho biết thêm: “Chúng ta dễ bị bệnh khi chúng ta bị stress, vì nó tạo ra những cảm xúc tiêu cực, kích hoạt hệ thống stress sinh học của cơ thể, mà hệ thống này lại liên quan chặt chẽ đến hệ miễn dịch và tim mạch. Bởi vậy, việc tạo ra những rung cảm tích cực sẽ giúp bạn chống lại căng thẳng. Chúng tôi nhận thấy cái ôm là một cách cách truyền tải sự tin cậy, quan tâm và yêu thương (đến những người đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ).

14. Ăn thực phẩm có chất chống oxy hoá
Trường Đại học Y Dược Harvard chỉ ra nhiều thực phẩm giàu chất chống oxy hoá như đậu, táo, mận, quả mọng, quả óc chó, bông cải xanh và atisô có thể giúp bạn giảm bớt tình trạng căng thẳng và lo âu.

15. Bộc bạch
Hiệp hội Tâm lý Hoa Kỳ khuyên rằng một trong những cách quan trọng giúp bạn giữ bình tĩnh nếu bạn bị căng thẳng là giãi bày với ai đó. “Khi bạn chia sẻ mối quan tâm hoặc cảm xúc của mình sẽ giúp bạn giảm bớt căng thẳng. Nhưng điều quan trọng là người mà bạn chọn để nói chuyện phải là người bạn tin tưởng, có thể thấu hiểu và chấp nhận bạn.”

16. Tập thể dục
Bệnh viện Mayo nhận định tập thể dục sẽ giúp sản xuất ra chất endorphin, chất này có thể làm giảm triệu chứng lo âu và trầm cảm cũng như cải thiện giấc ngủ.

17. Giảm sử dụng hoặc tắt điện thoại 
Màn hình điện thoại ảnh hưởng không tốt đến giấc ngủ do ánh sáng màu xanh khó chịu phát ra từ màn hình. Giáo sư tâm lý học Đại học Dominguez Hills (California) viết một nghiên cứu liên quan đến giấc ngủ và lo âu. Ông cho rằng sinh viên lo lắng nhiều hơn khi suốt ngày họ để điện thoại kế bên và thức giấc thường xuyên giữa đêm kiểm tra điện thoại. Và “càng sử dụng nhiều điện thoại thông minh vào ban ngày, thì càng hay thức giấc vào ban đêm, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới giấc ngủ của bạn.”

18. Tắm nước nóng
Tắm nước nóng, một phương pháp đơn giản nhưng có rất nhiều tác dụng. Nó giúp đào thải chất độc tốt hơn, thư giãn cơ bắp, phân phối lại nhu cầu oxy cho cơ thể, giảm đau nhức thân thể, đau lưng và sự mệt mỏi do làm việc quá tải,… ngoài ra còn giúp giải tỏa căng thẳng. Nhưng lưu ý cần điều chỉnh để nhiệt độ nước tắm phù hợp với thời tiết và cơ thể mỗi người.



Ừ THÌ ( Như Nguyệt , Trầm Vân )


Ừ THÌ

Ừ thì anh đã quên tôi
Ừ thì thôi nhé ngày trôi qua đều
Sống chết còn thấy nhẹ hều
Được thua, còn mất, ghét yêu… chẳng cần

Mong chi lời nói ân cần
Mong chi ánh mắt, một lần hôn nhau?
Tôi giờ dẹp bỏ ước ao
Tôi giờ cố gắng làm sao… khỏi thèm

Tham sân si tới lèm bèm
Ái dục mời gọi, vẫn thèm đấy thôi
Nhủ lòng dẹp bỏ cái tôi
Tự cao tự đại ôi thôi… khó lòng


Khó lòng dẹp lắm bạn ơi!
Ừ thì cứ để thảnh thơi tháng ngày
Ngày qua, buồn cũng sẽ qua
Tình tôi một khối nở hoa mỗi ngày

Tình nhân loại, tình vui vầy
Đâu cần tình nầy, thanh thản nhẹ tênh
Qua rồi nhục dục lênh đênh
Ừ thì... anh cứ quên tôi, quên bền…

Như Nguyệt





Ừ THÌ

Ừ thì em đã lỡ quên
Những ngày nắng ấm êm đềm quàng vai
Tay cầm tay ấm miệt mài
Tình ta lạc bước thiên thai đâu ngờ

Ừ thì em chẳng còn mơ
Những đêm trăng sáng hẹn hò nhớ thương
Cỏ hoa ngan ngát bên đường
Dịu dàng mái tóc em buông sợi tình

Ừ thì nắng nhạt bình minh
Hoàng hôn mắt lá nép mình quạnh hiu
Làn mây chùng xuống xế chiều
Ngại ngần những tiếng chim reo ngại ngần

Tình em như cánh phù vân
Bay đi bỏ lại những lần môi hôn
Những cơn say chếnh choáng hồn
Chỉ còn những giọt mưa tuôn ơ hờ

Ừ thì vàng lá cuối thu
Người quên tôi vẫn mãi chờ lạ chưa
Thèm chiều thương đổ cơn mưa
Tóc em sũng ướt cho vừa khăn lau

Thèm nghe giọng nói ngọt ngào
Tiếng cười mở cửa lối vào vườn xuân
Em xa, nỗi nhớ rất gần
Chiều trôi qua lối tình nhân vỗ về

Tóc em lỡ lạc sợi thề
Nón nghiêng lỡ nhịp tay che nụ cười
Ừ thì em lỡ quên tôi
Mùa đông ở lại một đời nhớ em

Trầm Vân


NGÔ ĐÌNH LỆ QUYÊN - CON GÁI ÚT CỦA ÔNG BÀ NGÔ ĐÌNH NHU

Ngô Đình Lệ Quyên

NGÔ ĐÌNH LỆ QUYÊN - CON GÁI ÚT CỦA ÔNG BÀ NGÔ ĐÌNH NHU

Ngô Đình Sơn là Con trai duy nhất của Luật Sư Ngô Đình Lệ Quyên. Cha của cháu Ngô Đình Sơn là người Ý (Italian).
"Ngô Đình Lệ Quyên lấy chồng người Ý nhưng vẫn giữ họ mình chứ không mang họ chồng. Bà cũng cho con lấy họ bên ngoại, đặt tên cho con trai duy nhất là Ngô Đình Sơn. Ông chồng người Ý của Lệ Quyên cũng phải chấp nhận".Theo bài: "Về người con gái út của ông bà Ngô Đình Nhu" của báo Ngô Tộc...
Ngô Đình Lệ Quyên sinh năm 1959 tại Sài Gòn, là con gái út của ông Ngô Đình Nhu và bà Trần Lệ Xuân, người từng được mệnh danh là Đệ nhất phu nhân của Chính quyền Sài gòn cũ. Gia đình ông bà Nhu có 4 người con, 2 gái, 2 trai là: Ngô Đình Lệ Thủy, Ngô Đình Trác, Ngô Đình Quỳnh và Ngô Đình Lệ Quyên.
Ngô Đình Lệ Quyên là một người phụ nữ sống kín đáo và khép mình với báo chí, nên những thông tin về bà đến với độc giả rất ít ỏi. Không giống như các anh, chị của mình, khi thể chế của ông Ngô Đình Diệm bị sụp đổ, Ngô Đình Lệ Quyên mới 4 tuổi, nên bà hầu như không có ký ức gì nhiều về quãng thời gian khi gia đình, dòng họ ở trên đỉnh cao quyền lực. Ký ức tuổi thơ của bà là những ngày tháng sống lưu vong ở châu Âu, hết Paris đến Rome.
Năm 1963, khi anh em ông Diệm - Nhu bị lực lượng của các tướng lĩnh làm đảo chính sát hại, bà Trần Lệ Xuân và con gái đầu Ngô Đình Lệ Thủy đang ở Mỹ. Bà đã nhanh chóng đưa con rời khỏi nơi đây vì cho rằng: “không thể chấp nhận lưu trú tại một đất nước mà chính phủ của nó đã đứng sau lưng âm mưu đảo chính”. Sau cuộc đảo chính, các con của ông Nhu cũng được phép rời Sài Gòn đến gặp mẹ tại Paris, nơi bắt đầu cuộc sống lưu vong của mấy mẹ con.
Thời gian này người anh của ông Diệm và ông Nhu là Ngô Đình Thục đang làm giám mục ở Tòa thánh Vatican. Trong hoàn cảnh không còn chỗ nương tựa, bà Trần Lệ Xuân đã đưa 4 người con đến xin tị nạn tại Rome, cậy nhờ giám mục Ngô Đình Thục giúp đỡ.
Nhiều người cho biết: lúc còn ở Việt Nam hay khi sống lưu vong ở nước ngoài, giám mục Ngô Đình Thục luôn rất yêu thương các cháu, con của chú Nhu nên ở nơi đất khách quê người này ông là thân nhân, cũng là chỗ dựa duy nhất của mẹ con bà Trần Lệ Xuân. Người ta nói, nhà cửa, tiện nghi của mẹ con bà Lệ Xuân ở La Mã đều do giám mục Ngô Đình Thục mua sắm, ông còn cung cấp tiền bạc cho các cháu ăn học.
Ngô Đình Lệ Quyên theo học trường Đại học Rome và lấy bằng Tiến sĩ Luật tại đây rồi trở thành một luật sư ngành công pháp quốc tế rất nổi tiếng. Tuy nhiên, bà chỉ được mời thỉnh giảng tại Đại học Rome chứ không thể làm giáo sư chính thức, bởi một trong những điều kiện bắt buộc ở Đại học Rome là giáo sư giảng dạy trong trường phải có quốc tịch Italia, trong khi Ngô Đình Lệ Quyên lại kiên quyết không xin gia nhập quốc tịch nước này.
Ngô Đình Lệ Quyên đã về sống và làm việc ở Rome từ những năm 1990. Đây cũng là nơi người anh trai Ngô Đình Trác sinh sống, còn anh trai Ngô Đình Quỳnh thì làm việc cho một công ty Mỹ có trụ sở ở Vương quốc Bỉ.
Đối với bà Trần Lệ Xuân , những năm gần cuối đời khi sức khỏe suy yếu, bà cũng chuyển từ Paris sang Italia sống gần các con trong một ngôi nhà ở Rome, nên năm 2011 khi bà qua đời, con trai, con gái cùng các cháu nội ngoại đều có mặt.
Ngô Đình Lệ Quyên từng làm Giám đốc phụ trách vấn đề di dân của tổ chức Caritas, một tổ chức thiện nguyện thuộc Tòa thánh Vatican. Theo những người quen biết với Lệ Quyên thì người phụ nữ này có một gương mặt đặc biệt giống cha là ông Ngô Đình Nhu. Năm 20 tuổi người ta bảo Lệ Quyên trông giống cha như đúc. Bà không chỉ có nét mặt giống cha mà còn giống cả về tính cách. Bà có cá tính rất đặc biệt, rất cương quyết và nổi tiếng là người cứng đầu. Có lẽ bởi vậy, nên hai mẹ con bà Trần Lệ Xuân và Ngô Đình Lệ Quyên thường xảy ra xung khắc, không hòa hợp với nhau trong quan điểm sống.
Ngô Đình Lệ Quyên lấy chồng người Ý nhưng vẫn giữ họ mình chứ không mang họ chồng. Bà cũng cho con lấy họ bên ngoại, đặt tên cho con trai duy nhất là Ngô Đình Sơn. Ông chồng người Ý của Lệ Quyên cũng phải chấp nhận.
Ở tổ chức Caritas, nơi Ngô Đình Lệ Quyên làm Giám đốc phụ trách vấn đề di dân, bà được biết đến như một người lãnh đạo cương quyết, nhưng ăn nói nhỏ nhẹ, khiêm nhường và có lối sống rất chuẩn mực. Nữ Giám đốc này đóng góp vai trò to lớn trong chính sách của Caritas nên được nhiều nhân viên của tổ chức này kính trọng.
Ngô Đình Lệ Quyên dấn thân vào những công việc giúp đỡ người nghèo và người khốn khó, làm việc với lòng hăng say và tin tưởng. Bà luôn bênh vực những người di dân nghèo khó. Từ năm 2002 đến 2007, Lệ Quyên từng là thành viên Ủy ban Di dân thuộc Caritas châu Âu và sau đó là Chủ tịch ủy ban này.
Ngô Đình Lệ Quyên nổi tiếng ở Rome và ở Caritas vì rất cứng đầu trong việc không xin nhập quốc tịch Italia, mặc dù nếu có quốc tịch Italia, con đường sự nghiệp của bà sẽ tươi sáng hơn rất nhiều. Lệ Quyên đã chối bỏ con đường đó để làm công tác thiện nguyện, sống một cuộc đời khá ẩn dật.
Dẫu vậy, vì những đóng góp nổi bật của bà cho đất nước Italia nên năm 2008 theo đề nghị của Bộ Nội vụ, Tổng thống nước này đã ký sắc lệnh cấp quốc tịch Italia cho bà. Đây là một vinh dự mà chi một số ít người ngoại quốc có được ở đất nước Italia.
Ngô Đình Lệ Quyên sống rất giản dị và thân thiện với người xung quanh. Ở Italia, Lệ Quyên thường đi làm bằng xe mô tô. Chính vì vậy mà ngày 16/4/2012 bà đã tử nạn trong một tai nạn giao thông. Theo tin từ các phương tiện truyền thông thì vụ tai nạn xảy ra lúc 8h30 ở ngoại ô Rome, khi Lệ Quyên trên đường vào trung tâm thành phố làm việc. Sau cú va chạm giữa chiếc xe máy của bà với một xe bus chở học sinh đi ngược chiều, hậu quả là xe máy của bà chui vào gầm xe bus, còn bản thân bà thì bị hất văng ra khoảng 7m. (Cũng có một số nguồn tin nói rằng, chiếc xe máy do Lệ Quyên điều khiển đã bị ngã ở vùng ven nội thành Rome, bà bị một chiếc xe buýt chở học sinh cán phải và tử vong tại chỗ).

Ngày 16/4/2012 và mấy ngày sau đó, nhiều tờ báo ở Rome và các trang mạng xã hội đã đưa tin, bình luận về cái chết thương tâm của Ngô Đình Lệ Quyên. Lãnh đạo thành phố Rome đã có lời chia buồn sâu sắc đến gia đình bà. Một số trang tin cho biết, Phó Thị trưởng thành Rome, Sveva Belviso phát biểu: "Tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đối với cái chết bất ngờ của bà Ngô Đình Lệ Quyên, một người phụ nữ đã hết sức chuyên nghiệp trong công việc trên cương vị trưởng bộ phận giúp di dân tại Caritas, hỗ trợ những người khó khăn trong xã hội”. Trang web của tổ chức Caritas cũng dành những dòng chữ thương tiếc trang trọng để nói về Ngô Đình Lệ Quyên. Cùng với đó, gia quyến bà cũng nhận được nhiều lời chia buồn từ các chức sắc tôn giáo, quan chức địa phương và những người đã nhận được sự giúp đỡ của bà.
Nhiều người nói gia đình bà Trần Lệ Xuân có một "lời nguyền tháng Tư" vì nhiều người trong gia đình đều chết vào tháng Tư, theo đó người con gái đầu Ngô Đình Lệ Thủy mất tháng 4/1967, bà Trần Lệ Xuân tháng 4/2011, và nay là Ngô Đình Lệ Quyên. Có người còn nói rằng, tháng Tư là thời điểm trước thềm Phật đản, và rằng điều này liên quan đến Luật Nhân - Quả ...
Đó có thể chỉ là những lời đồn đoán. Dẫu sao, bằng sự dấn thân, với những gì đã đóng góp cho xã hội, sự giúp đỡ tận tâm cho những người nghèo khổ, cái chết của Ngô Đình Lệ Quyên cũng để lại cho nhiều người sự xót thương, nhớ tiếc...

 NGÔ ĐÌNH SƠN - Cháu Ngoại của ông bà NGÔ ĐÌNH NHU

BAO KIẾP CÒN YÊU - Nhạc và Lời Giang Thiên Tường


Bao Kiếp Còn Yêu - Nhạc và lời Giang Thiên Tường/5:50

Nhạc và lời: Giang Thiên Tường
 Hòa âm: Võ Công Diên 
Trình bày: Minh Thảo
PPS: Giang Thiên Tường

CÂU CHUYỆN Y KHOA


    CÂU CHUYỆN Y KHOA 
    Sinh nhật lần thứ bốn mươi của tôi, vợ tôi bảo năm chẵn nên làm mấy mâm cơm mời bạn bè tôi đến nhà lai rai chúc mừng. Tôi vốn không uống được bia rượu nhưng có món thịt bò xào hành Tây mà tôi ưa thích, lại có bạn bè hàn huyên, vui quá thành ra uống tới năm cốc bia Hà Nội. Cuộc nhậu bắt đầu từ lúc năm giờ chiều, mãi đến tám giờ tối mới kết thúc. Tiễn bạn bè ra về xong, tôi leo ngay lên giường, định sẽ lấy giấc ngủ vùi lấp cơn say chếnh choáng trong người. Nhưng quái sao cổ họng tôi có cái gì vương vướng, tôi khạc nhổ ầm ĩ cả nhà nhưng vẫn không khỏi. Hay là hóc xương gà?

    Vô lý, hóc xương thì phải đau chứ! Chợt tôi nghĩ đến cái chết ung thư vòm họng của ông chú tôi mà bủn rủn hết cả người. Ông chú tôi lúc đầu cũng thấy cổ họng vương vướng, ông lười không đi khám đến khi đau phát sốt, ông mới đi bệnh viện thì mới hay mình bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, ông nằm viện được đúng ba tuần thì ra đi. Không khéo dòng họ tôi trước đây có người bị ung thư vòm họng rồi di truyền lại cho thế hệ sau cũng nên. Nghĩ đến đây, tôi quyết định phải đi khám ngay để nếu có bị di truyền, phát hiện sớm chạy chữa còn cứu được.

    Ban đêm, bệnh viện công không khám bệnh, chỉ trừ những trường hợp cấp cứu; tôi đi xe máy ra đường Giải Phóng, nơi có hàng chục phòng khám tư nhân san sát bên nhau. Tôi vừa dừng xe thì đã thấy nhiều người từ vỉa hè lao ra mời chào tôi vào khám bệnh với những lời hết sức hấp dẫn, có giáo sư, tiến sĩ khám; nhanh rẻ, chính xác; có máy siêu âm màu; xét nghiệm có kết quả ngay... Tôi ngước mắt nhìn các bảng hiệu quảng cáo và dắt xe vào một phòng khám có đề giáo sư, tiến sĩ; đằng nào thì cũng mất tiền, bác sĩ khám mất hai mươi lăm ngàn, tiến sỹ khám mất ba lăm ngàn, giáo sư mất bốn mươi ngàn, tốn hơn mươi mười lăm ngàn nhưng chắc ăn hơn. Tôi đi đến chỗ một nữ nhân viên thu tiền và đề nghị được khám giáo sư Hào, cô bảo tiếc quá giáo sư Hào vừa đi công tác chiều nay. Tôi lại bảo không có giáo sư thì tiến sỹ khám, cô lại nói tiến sĩ Mạnh hiện đang mổ cấp cứu trong bệnh viện. Tôi bực tức quay ra, đi tìm một phòng khám khác.


    Nghe tôi đề nghị được giáo sư hoặc tiến sĩ khám, ông chủ phòng khám vốn là chủ đề vỡ nợ nay quay sang mở phòng khám tư, chân tình nói với tôi rằng duy nhất phòng khám của ông là có thuê giáo sư, bác sĩ thật, còn tất cả các phòng khám kia, họ chỉ treo cái biển có giáo sư, tiến sỹ khám nhưng là treo đầu dê, bán thịt chó; thậm chí nhiều lúc chỉ là y sĩ khám chứ cũng chẳng có bác sĩ vì theo ông giải thích, những ông chủ phòng khám đều phải đi thuê tất tật, từ nhà, y bác sĩ, máy móc nên phải chắt bóp từng đồng, tiền đâu mà thuê giáo sư, tiến sĩ? Phòng khám của ông có giáo sư, tiến sỹ thật nhưng họ chỉ khám ban ngày, ông bảo tôi yên tâm, ông sẽ bảo một bác sĩ đa khoa có tiếng đích thân khám cho tôi. Thấy ông chủ có vẻ thật thà, tôi đồng ý nộp hai lăm ngàn và được một nhân viên dẫn lên tầng hai bảo tôi ngồi chờ, khi nào bệnh nhân bên trong đi ra thì hãy vào. Tôi ngồi đợi gần nửa tiếng thì cửa phòng mở, một cô gái mặt non choẹt nhăn nhó ôm bụng đi ra. Tôi vội vã bước vào, nghe thấy ông bác sĩ nói với một cô ý tá:
    - Mẹ kiếp mới mười sáu cái tuổi đầu mà đã ễnh bụng ra, lúc làm tình thì rên rỉ sung sướng, còn khi nạo thai thì rống lên như lợn bị chọc tiết...
    Nhìn thấy tôi, ông bác sĩ hỏi tôi khám gì? Tôi nói khám họng, ông bảo tôi ngồi vào ghế. Tôi tưởng một bác sĩ khác sẽ khám cho tôi nhưng người khám vẫn chính là ông, tôi thắc mắc:
    - Tôi khám họng chứ có khám ”phụ khoa” đâu?
    Ông bác sĩ nói, giọng lanh tanh:
    - Tôi là bác sĩ đa khoa, cái gì chả khám được, nào há mồm ra!
    Tôi kiên quyết không cho ông khám và đề nghị để bác sĩ chuyên khoa Tai - Mũi - Họng khám. Thấy có tiếng ầm ĩ, ông chủ phòng khám chạy lên giải thích cho tôi, rằng bác sĩ Quang đây là bác sĩ đa khoa có tiếng ở Hà Nội, cứ yên tâm đúng bệnh, đúng thuốc, vài ngày là khỏi. Tôi đề nghị trả lại tiền cho tôi đi khám chuyên khoa, ông chủ phòng khám lên giọng:
    - Tiền thu rồi không trả lại, chúng tôi có bác sĩ khám, anh không khám là lỗi tại anh chứ không phải chúng tôi.

    Tôi giận dữ ném cái hoá đơn thu tiền vào mặt ông chủ phòng khám rồi hầm hầm đi xuống. Rút kinh nghiệm, lần này tôi tìm đến đích danh phòng khám chuyên khoa Tai- Mũi- Họng. Sau khi nghe tôi trình bày về triệu chứng, bảo tôi há mồm ra, ông bác sĩ hí hoáy ghi cho tôi một loạt các phiếu: xét nghiệm máu, nước tiểu, phân; điện não tâm đồ; siêu âm ổ bụng; nội soi dạ dày.... Tôi hỏi ông tôi chỉ khám có mỗi họng, sao lại phải làm nhiều thứ thế, ông bảo phải làm tổng hợp để có kết luận chính xác căn nguyên của bệnh, vì trong thực tế bệnh nọ nếu để lâu không chữa rất hay xọ sang bệnh kia. Giải thích xong, ông bác sĩ bảo tôi sáng mai nhịn ăn, nhịn uống để đến làm các xét nghiệm và siêu âm.

    Sáng hôm sau tôi đến phòng khám, một nhân viên dẫn tôi đi lấy máu, nước tiểu; lấy xong cô cầm ra, đưa cho một thanh niên phóng xe máy đi thuê xét nghiệm tại một bệnh viện công. Rồi cô nhân viên lại dẫn tôi sang một phòng khám tư nhân khác để điện não tâm đồ; rồi lại một phòng khám khác để nội soi.

    Mười giờ, tôi có đủ mọi kết quả xét nghiệm, điện não tâm đồ, siêu âm, nội soi. Ông bác sĩ hôm qua đọc các kết quả xong, kết luận tôi bị viêm họng, họng sưng có mủ và ghi cho tôi một đơn thuốc gồm tám loại. Dặn dò phải ra đúng cái hiệu thuốc Hoàn Mỹ mà mua mới có thuốc mà ông kê, không những thế thuốc ở đấy không có thuốc giả, đảm bảo chỉ uống năm ngày là bệnh khỏi hoàn toàn.

    Tiền xét nghiệm, điện não tâm đồ, nọi soi, siêu âm hết bốn trăm ngàn đã làm tôi giật mình nhưng khi trả tiền cho đơn thuốc tôi còn thót tim hơn, những sáu trăm tám lăm ngàn. Tôi thốt lên thành tiếng:
    - Chỉ là viêm họng thôi sao nhiều tiền thế?
    Cô bán thuốc không thèm nhìn tôi, đáp:
    - Bác sĩ kê toàn thuốc của Mỹ, Pháp, thuốc này uống mới có chất lượng chứ ham rẻ uống thuốc nội có đến mùng thất cũng không khỏi.
    Tôi cắn răng móc ví trả tiền, cô bán thuốc ở hiệu bên cạnh nhìn thấy tôi nhăn nhó, cười hỏi tôi có ngửi thấy mùi hoa hồng không? Tôi bảo làm gì có hoa hồng mà ngửi? Cô cười ngặt ngẽo như thể tôi đang cù nách cô.

    Uống xong năm ngày thuốc mà cổ họng vẫn không thấy hết vương vướng, tôi lại ra phòng khám tư hôm nọ để bác sĩ khám lại. Vẫn ông bác sĩ về hưu bữa trước đi làm thêm khám cho tôi, ông bảo mua tiếp thuốc theo đơn cũ, uống năm ngày nữa. Người tôi mệt mỏi, chẳng còn hơi sức để phi xe đến cái hiệu thuốc Hoàn Mỹ nữa, tôi tạt ngay vào một hiệu thuốc trên đường Minh Khai để mua. Tôi móc sẵn ra sáu trăm tám mươi lăm ngàn, nhưng mà lạ chưa, chỉ hết có bốn trăm mười lăm ngàn, ông bán thuốc có khuôn mặt rất phúc hậu còn bảo một số thuốc như thuốc ngủ, thuốc bổ, thuốc hạ sốt có thể chẳng cần phải dùng đến cho đỡ tốn tiền.
    Thêm bốn ngày uống thuốc nữa trôi qua, họng tôi vẫn vương vướng. Tôi cầu trời khấn phật cho ngày thứ mười cuối cùng, cái họng của tôi trở lại bình thường nhưng khốn khổ cái thân tôi, bệnh cũ chưa khỏi thì bệnh mới đã xuất hiện. Chả là uống quá nhiều kháng sinh mạnh nên mồm tôi bị nhiệt, hễ cứ ăn cái gì vào, nhất là nước mắm thì buốt đến tận xương tuỷ. Người tôi bắt đầu ngây ngấy sốt. Vợ tôi tức tốc gọi điện về quê bảo cậu em mang lên một cân bột sắn thứ thiệt để tôi uống cho khỏi cái bệnh” lở mồm, long móng”.

    Ngày thứ mười một, vẫn vương vướng, tôi quyết định đi khám bệnh viện công. Tôi đến bệnh viện lúc tám giờ thì đã thấy gần trăm người đang ngồi chờ khám ở phòng bảo hiểm, tôi xếp sổ vào ô, đợi đến gần mười giờ vẫn chưa đến lượt. Thấy một người đến sau tôi đã khám được, tôi bổ theo bà ta hỏi bí quyết, bà giơ ngón tay ra đếm đếm, tôi hiểu ý đi lại ô xếp sổ, lấy cuốn y bạ, kín đáo kẹp vào đó một tờ năm mươi ngàn, chỉ ba phút sau, tôi có số vào phòng khám. Đến phòng khám số 1, lại phải chờ đến lượt. Tôi nghĩ mình đã bồi dưỡng cho cô ghi số rồi thì thế nào họ cũng ưu tiên cho tôi nên tôi bảo với cô y sĩ ngồi ở ngay cửa phòng khám rằng tôi tôi đang rất bận, tôi đã nói với cô ghi số rồi, cô có thể cho tôi vào khám trước được không? Cô hất hàm:
    - Đợi theo thứ tự!
    Tôi đi ra nhà vệ sinh, rút một tờ năm mươi ngàn nữa kẹp vào sổ y bạ rồi quay lại phòng khám. Sau khi đã đút tờ năm mươi ngàn vào túi áo Blu, cô y tá dịu dàng bảo tôi đợi một tí, ghi xong cho một bệnh nhân, cô cầm cuốn y bạ của tôi dẫn thẳng đến phòng ông trưởng khoa cách đó ba phòng.

    Nhìn thấy tấm biển đeo trên ngực ông trưởng khoa có đề học vị tiến sỹ, tôi đã mừng thầm, cuối cùng thì nguyện vọng được tiến sỹ khám của tôi cũng thấu được đến trời cao qua những lần tôi cầu khấn. Ông trưởng khoa hỏi tôi, tôi kể lại toàn bộ diễn biến từ lúc ăn nhậu đến khi đi khám tư, uống hết mười ngày thuốc mà vẫn chưa khỏi. Ông bảo tôi há mồm ra, tôi há, ông chiếu đèn xem xét. Xem xong họng, ông xem đến cái đơn thuốc mà tôi đã uống:
    - Toàn những loại thuốc tốt nhất thế giới mà vẫn không khỏi à? - Ông bác sĩ có vẻ trầm ngâm, ngước nhìn tôi một lúc, ông hỏi:
    - Nhà anh có ai bị tiền sử bị ung thư vòm họng không?
    Tôi choáng váng, phải cố hết sức tôi mới không bị ngã lộn cổ xuống đất. Mãi một lúc sau tôi mới cất nổi lời, kể với ông về trường hợp ông chú tôi. Nghe xong, bác sĩ ghi cho tôi một loạt các xét nghiệm, chụp chiếu. May mắn làm sao, do có sự phòng xa nên sáng nay tôi đã nhịn ăn cháo và uống nước, như vậy là có thể thử máu, nước tiểu được ngay mà không phải đợi đến sáng mai. Rút kinh nghiệm, cứ đến cửa phòng nào là tôi lại kẹp vào cuốn sổ y bạ tờ năm mươi ngàn, và dù có hàng chục người đang xếp hàng chờ trước tôi thì tôi vẫn được tiếp đón theo đúng tinh thần lương y như từ mẫu và được ưu tiên khám trước. Cũng có một vài ông, bà già khó tính thắc mắc tại sao tôi đến sau mà lại được vào trước thì được giải thích rằng tôi là trường hợp cấp cứu, hoặc là thương binh.


    Đầu giờ chiều tôi đến lấy kết quả xét nghiệm, chụp chiếu rồi quay lại phòng bác sĩ trưởng khoa. Xem kết quả xong ông ân tình bảo tôi có lẽ tôi bị ung thư vòm họng giai đoạn đầu. Mặt tôi tái mét, bác sĩ khuyên tôi nên bình tĩnh, cũng may mà phát hiện sớm, mổ ngay thì không sao, chứ để lâu thành di căn thì vô phương.... Tôi khẩn thiết nhờ ông trưởng khoa trực tiếp mổ cho tôi, ông bảo ông bận lắm, ngoài làm ở bệnh viện, ông còn phải tham gia giảng dạy và nghiên cứu khoa học. Tôi nhìn ra cửa, chỉ sợ cô y sĩ ban sáng lại dẫn một người bệnh vào nữa nhưng vẫn cửa đóng, không có tiếng gõ cửa, cũng không thấy ai thập thò, tôi rút ví lấy ra năm tờ một trăm ngàn đưa cho ông, gọi có chút bồi dưỡng ban đầu, mong ông trực tiếp mổ cho, nếu được toại nguyện sau này sẽ có bồi dưỡng chính thức, xứng với công lao và trí tuệ của ông. Lúc đầu ông trưởng khoa từ chối nhưng thấy tôi nhiệt tình, lại còn nói rằng tôi đã từng nghe đến tên tuổi ông là một bác sĩ nổi tiếng, ai mà được ông chữa bệnh, mổ thì thần may mắn luôn mỉm cười; cái đoạn này tôi cố bịa ra, song hiệu quả lại có thật, ông cầm tiền bỏ vào ngăn kéo bàn rồi hứa sẽ xếp lịch hội chuẩn và trực tiếp mổ cho tôi.

    Tôi xiết chặt tay ông, lòng biết ơn vô bờ vô bến
    Tôi về nhà, thần chết treo lơ lửng trên đầu, chưa lúc nào tôi lại ham sống sợ chết như lúc này. Vợ tôi thuộc vào loại xinh xắn, còn quá trẻ, thua tôi những mười lăm tuổi, chúng tôi mới có một đứa con trai mười tám tháng tuổi; tôi chết đi, nhất định nàng sẽ đi bước nữa. Cứ nghĩ đến cảnh một thằng đàn ông khác đến ngôi nhà này chung sống với nàng, tim tôi lại nhoi nhói. Ngôi nhà trị giá hai tỷ ba trăm triệu này do chính đôi bàn tay tôi làm nên trước khi tôi cưới nàng và có lẽ nàng đồng ý lấy tôi phần vì tôi có một chút học thức, khá đẹp trai và phần vì tôi có sẵn ngôi nhà này. Đất đai ở Hà Nội đang vào thời điểm đắt đỏ, một công chức có nằm mơ cũng chẳng có nổi hai mươi mét vuông đất chứ đừng nói ngôi nhà bốn tầng, diện tích sàn bảy mươi mét vuông như của tôi. Hồi tôi mua mảnh đất này chỉ có năm trăm ngàn một mét vuông, cả thảy là ba tư triệu hai trăm ngàn đồng, ông chủ bớt cho ba trăm ngàn để tôi lấy lộc; chỉ hai năm sau, cơn sốt đất lên cơn giật đùng đùng, có người trả tôi một tỷ, rồi tỷ rưỡi, tỷ bảy nhưng tôi không bán, quyết định gom góp chút vốn liếng cuối cùng và vay thêm ba trăm triệu để xây nhà. Tôi phải kiệt sức, mất gần ba năm làm thuê, dịch thuê tiếng Anh, đánh quả mới trả hết nợ nhà. Thế rồi trong một lần khiêu vũ, tôi gặp nàng. Nàng mặc bộ váy mỏng màu thiên thanh, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị nàng hớp mất hồn. Phải lấy hết can đảm, tôi mới dám đi lại mời nàng nhảy điệu Tănggô. Người nàng áp sát người tôi, nhất là cặp vú nở nang của nàng thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ngực, làm tôi ngất ngây cứ tưởng mình đang ở thiên đường. Xong điệu nhảy, tôi mời nàng ra bàn uống nước, qua tâm sự mới biết nàng quê ở Thái Bình, đang là sinh viên năm thứ tư trường đại học Ngoại ngữ, nàng có ước mơ ra trường tìm được việc làm ở thủ đô. Biết tôi còn độc thân, có nhà riêng, có việc làm ổn định, nàng rất có cảm tình với tôi. Thế rồi duyên số trời xe, đám cưới của tôi và nàng được tổ chức trước ngày nàng ra trường hai mươi ngày.

    Tôi đã phải lìa xa cõi đời, mất nàng, mất cả ngôi nhà này ư? Đau buồn và nuối tiếc quá! Chợt một ý nghĩ vụt ra trong đầu tôi, theo Luật hôn nhân mới, tài sản trước khi kết hôn của ai thì sau khi ly hôn vẫn thuộc quyền sở hữu của người ấy; nếu ly hôn thì ngôi nhà này vẫn hoàn toàn là của tôi, nhưng nếu tôi chết đi thì nó lại thuộc quyền thừa kế của vợ. Phải rồi tôi sẽ ly hôn để phòng khi có đi theo ông chú thì tôi sẽ viết di chúc thừa kế lại duy nhất cho thằng con trai tôi; trong bản di chúc, tôi sẽ nói rõ, ngôi nhà chỉ để ở chứ không được bán nếu con tôi chưa đủ tuổi công dân và mẹ nó nếu chưa đi lấy chồng khác có thể về chung sống với con nhưng không được sở hữu ngôi nhà; đặc biệt khi đi lấy chồng sẽ không được đưa người chồng mới về ở ngôi nhà này.

    Sau khi nghe tôi nói, bệnh tình của tôi khó mà qua khỏi, nếu ca mổ thành công, tôi cũng chỉ kéo dài thêm sự sống tối đa năm năm nữa, tôi muốn ly hôn, nhận nuôi con để giải phóng cho nàng càng sớm càng tốt để nàng có điều kiện tìm kiếm cho mình một người chồng mới xứng đáng với nàng; nàng đã khóc nức nở. Nàng khóc vì thương tôi, khóc vì tấm lòng hy sinh của tôi và khóc cả cho thân phận nàng còn trẻ mà đã phải goá bụa.
    - Không!_ Nàng thổn thức_ Em không thể bỏ mặc anh trong lúc này.

    Sự quan tâm và tấm lòng thuỷ chung của nàng đã làm tôi rơi nước mắt, tôi đành phải xuống giọng nói với nàng để tôi suy nghĩ lại, nhưng trong thâm dù tôi rất yêu nàng, mong muốn được sống mãi mãi bên nàng nhưng tôi không thể ích kỷ, giết chết cuộc đời của nàng.
    Tôi nói với nàng là thế nhưng chẳng kịp để suy nghĩ, ông bác sĩ trưởng khoa đã điện di động cho tôi biết tuần sau ông phải đi công tác nước ngoài gấp, hộ chiếu đã làm xong nhưng đã trót hứa với tôi nên ngay ngày mai tôi phải đến bệnh viện, sáng hội chuẩn, chiều mổ ngay.

    Mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhất là tiền. Để tập trung cho ca mổ tôi đã trù liệu hai mươi triệu chẵn; tám triệu cho tiền thuốc và viện phí, năm triệu bồi dưỡng cho ông trưởng khoa như đã hứa, bốn triệu bồi dưỡng cho kíp mổ, số còn lại bồi dưỡng cho y tá, y sĩ kẻo không có, mỗi khi tiêm cô lại ngoáy cho một cái thì đau lắm như nhiều người kể lại.

    Ngày mai tôi sẽ lên bàn mổ, lẽ ra tôi phải bình tĩnh, tự tin nhưng vì phải uống quá nhiều thuốc kháng sinh mạnh, vì tốn quá nhiều tiền và quá sợ chết nên người tôi gày rộc đi như cái xác ve, tinh thần tôi hoảng loạn. Đã thế đài báo ngày mai có gió mùa Đông Bắc, nhiệt độ xuống 12 độ C, trời lạnh chắc là mổ xong, hết thuốc mê sẽ đau buốt lắm!

    Quả nhiên đêm đó gió mùa Đông Bắc đổ về ầm ầm, mặc dù chăn ấm, nệm êm, vợ ôm chặt nhưng tôi vẫn cảm thấy hình như tất cả cái lạnh trong trời đất đang lùa vào từng thớ thịt của tôi.... Sáng hôm sau, tôi vốn rất nhạy cảm với thời tiết nên vừa bước ra khỏi giường, tôi đã sổ ra một tràng:
    - Hắt, hắt xì hơi! Hắt xì xì hơi!

    Có cái gì đó trăng trắng bắn ra khỏi mồm và tự nhiên họng tôi hết vương vướng. Tôi quỳ xuống tìm kiếm vật đã cứu sống tôi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

    Chúa ơi thì ra đó là "một mẫu gân bò dai nhách!"

Tuesday 24 July 2018

ĐẾN NURRAGINGY RESERVE, NGÀY 22.07.2018 - NHÓM ĐHST

ĐẾN NURRAGINGY RESERVE,  NGÀY 22.07.2018 - NHÓM ĐỒNG HƯƠNG SÓC TRĂNG
































































































ĐẾN NURRAGINGY RESERVE,  NGÀY 22.07.2018 - NHÓM ĐỒNG HƯƠNG SÓC TRĂNG

PHOTO BY KIM CHI