*"Ôm ngang nỗi nhớ" tranh Nguyễn-Tư
GIỮA NHỮNG NỖI NHỚ...
Dường như,
giữa những nỗi nhớ của tụi mình ,
là những hững-hờ?
Cho nên thì-thoảng,
mới có những dòng thơ tâm-tình...?
Tình rằng: em rất cô-đơn,
hãy gắng yêu nhau lần nữa,
dù mai có quên - cũng đành...!
Tình anh,
đâu có yên lành,
bên ngoài có vẻ bình lặng,
nhưng lại rêu xanh trong lòng...?
nhưng lại rêu xanh trong lòng...?
Anh vẫn nhớ em,
từ những chờ mong,
nhưng nghe đâu đó,
đau mòn trái tim...?
Nên,
anh hay tự nhủ mình,
bằng những lời an-ủi vu-vơ:
yêu người, thì phải biết khép lại ,
những ước mơ đáp đền!?
Vì thế,
anh vẫn hay thầm lặng trong tình ,
bởi vì anh muốn tự tạo sự yên bình ,
cho anh...
Nếu không,
tình sẽ trở thành con thác chênh-vênh ,
mà anh chỉ là chiếc thuyền bé nhỏ ,
lênh-đênh đầu ghềnh...
Bởi anh,
đã từng đi trong bão tố dập-dềnh ,
trái tim nghe mỏi,
đến muốn quên cuộc đời..!.
Dù em,
đã từng ví anh như ánh mặt trời ,
mà em là người lữ khách cô quạnh ,
muốn trôi theo dòng...
Anh đỡ em lên,
đặt nụ hôn,
ấm hương,
nồng...
như Chúa đã phả hơi thở sống,
vào lòng Adam...
Để từ đó,
mình yêu nhau như sam,
dù có nhiều cách trở,
vẫn cam với tình...
*Nguyễn-Tư