THU CHỜ
Sông chờ người ghé về thăm
Con đò xưa với sóng nằm trơ vơ
Lần theo những vết chân xưa
Con đường bụi đỏ chưa mờ dấu yêu
Gọi người ríu rít chim reo
Xếp buồn thương giữa khoang chiều mỏng manh
Phương trời mưa gió chòng chành
Câu thơ anh biết dỗ dành ra sao
Lỡ em buồn nhỏ lệ sầu
Tìm đâu xưa chiếc khăn lau dỗi hờn
Lỡ màu mắt tím hoàng hôn
Ai se tiếng gió gọi con trăng về
Tóc buồn thả nhẹ câu thề
Anh xin là gió vân vê sợi dài
Ru em bước nhỏ khoan thai
Vần thơ mở cửa then cài tình xuân
Xế chiều gió nhớ quấn chân
Cành cây ngọn cỏ cũng cần có nhau
Nỗi buồn bạc tóc đêm thâu
Chờ em về nối nhịp cầu trăng đêm
Phố chờ hiu hắt ánh đèn
Thu chờ em ghé vén rèm lá bay
Trầm Vân