TRĂNG BUỒN...
*“Từ khi em là Nguyệt,
trong tôi có những mặt trời.. .”(TCS)
Trăng buồn,
tôi đâu có vui?
bởi mình là một,
đau vùi... đó thôi!
Chả lẽ,
bỏ ngang cuộc đời,
khi chưa kịp sống,
kiếp người nơi đây!
Hai tay,
ôm nỗi buồn dài,
bóng thiên-đường,
mải,
ở ngoài ước mơ?
Dẫu cho,
đời có ơ-hờ,
hãy lau nước mắt,
mà chờ Niềm vui?
Thôi,
đừng buồn nữa,
trăng ơi!
để tôi quên,
hết một thời gian-nan...
Tôi chưa,
tắm ánh trăng vàng,
sao trăng lại vội,
phai tàn trong mây?
Lỡ mai,
mà,
nặng kiếp này,
trăng sẽ còn nợ tôi,
ngày bên nhau?!
*Nguyễn-Tư