HỌC CÁCH…
BUÔNG,
BỎ…
Sao mà buồn quá vậy,
Chia tôi phân nửa - được không?
Bởi từng chịu đựng chất-chồng,
Có buồn thêm nữa… cũng không là gì ?
Cuộc đời vốn chẳng ra chi,
Rốt đường cát bụi, đôi khi giữa dòng...!
Tưởng-tượng hôm nay cuối cùng,
Sẽ yêu cuộc sống biết chừng nào không?
Vì thế, đừng nên buồn lòng,
Có “tội” với chính bản-thân cúa mình!
Cho dù, đời có bội-tình,
Cứ xem là chuyện cũng… bình thường thôi!
Mỗi ngày lặng-lẽ êm trôi,
Là gần cõi chết thêm... rồi biết chưa?
Trời tạo cuộc sống gió mưa,
Đề mình thấy được ngày vừa hân-hoan...(*)
Nếu đời mà không trái ngang,
Có ai tìm tới Thiên-đàng làm chi?
Ông Phật đi tu… chi vì:
"Bể khổ" nhân-loại, chứ gì nữa đâu?
Lấy chữ "buông bỏ" làm đầu,
Lòng ta nhẹ-nhỏm buồn rầu sẽ tan..!.
Cứ "tám" mỗi ngày làng-nhàng,
Uẩn-ức rồi cũng lụi tàn thôi em...!
*Nguyễn-Tư
(*)Triết gọi là “cặp đối-đãi”(Couples contraires)