NƠI SÂN CHƠI,
NGÔI TRƯỜNG TIỂU-HỌC
Tình cờ, tôi đi ngang qua sân trường Tiểu-học,
Chợt thấy bầy trẻ con đang dồi bóng cho nhau,
Giữa đám tóc hoe, có một mái đầu đen nhánh,
Là đứa gái nhà tôi... mới vào học lúc sau...!
Đứng lại nhìn, vì thấy mỗi con tôi tóc đen,
Bé tí-teo giữa đám gái da trắng lều-khều...
Làm nổi bật hẳn lên sự khác nhau màu sắc,
Lẫn vóc dáng chênh cao... theo độ lớn rất nhiều!!
Nhưng điều đặc-biệt hơn, làm tôi buồn biết bao,
Suốt buổi, bé chả được đưa cho trái bóng nào,
Dù, nó cứ đưa hai tay lên trời chờ đợi...
Vì da trắng chỉ chuyền banh cho chúng với nhạu!??
Tôi buồn bỏ đi...và nhớ đến những chuyến tàu,
Vào buổi đi làm khi mới đến Úc - rất đau,
Khi thấy những câu kẽ hai bên tường rây như máu:
"Kill all Asians" hay gọn hơn là "Asians out " !!!!
Trong nước thì "Ngụy quân" nghe chửi bới đêm ngày,
Bỏ quê ra đi, lại bị hất-hủi nơi đây,
Nên, tôi hiểu vì sao bé nhà tôi đơn-độc,
Chả được quả bóng nào, dù cứ hứng đôi tay?
Nhưng tôi buồn, bởi tôi đã tự biết vì sao?
Còn bé nhà tôi ngây-thơ, chả hiểu chút nào,
Tội-nghiệp quá đỗi... chính là chỗ này - nha bé!
Nếu không đưa con qua đây, chưa hẳn thế đâu ??
Nhưng ở lại, chắc sẽ hơn trăm bề khốn-nạn,
Vì con “Ngụy quân” thì chỉ có môn ăn mày,
Giữa những đau thương, bố chọn đường gai sạn...
Biết đâu may, còn giữ được tư-cách sau này??
Một đất nước, vốn coi mạng người như cỏ rác,
Nhất là phe thua như Bố... đã rõ mười mươi…
Nên phải đi, cốt chỉ muốn nuôi hy-vọng khác,
Dù cũng biết gian-nan... khi còn mộng làm “người “??
Luật pháp Úc nghiêm cấm về vấn-đề “kỳ-thị”,
Nhưng chỉ có hiệu-nghiệm trên giấy mực mà thôi?
Khi trái tim người là nơi vô-cùng bất-trị,
Nên chữ "lưu-vong"... luôn hiện-hữu trong tôi!
Đành gánh chịu thôi, bởi cảnh “tai trời ách nước”,
Khi bỏ xứ ra đi... Bố đã rõ thế rồi,
Nhưng chả còn lựa chọn nào hơn, để mà bước,
Cắn răng “nín thở qua sông” lần nữa... vậy thôi!
Xin lỗi, Bố đã đem những hụt-hẫng cho con,
Vì mệnh nước lỡ cơn hoạn-nạn giữa đường,
Đành phải cúi mặt chịu bao tủi hờn vong-quốc,
Làm cu-li ngu-ngơ... như tượng đá đầu non!!?
Con rán học giỏi, chúng sẽ nghiêng mình thán phục,
Vì người ta hơn nhau, nhờ chữ nghĩa trong đầu,
Chừng đó con sẽ có được vô-vàn quả bóng,
Chúng dâng cho, mà không phải chờ... mỏi tay đâu!?
Và, quả thực, khoảng chừng hơn mười mấy năm sau,
Tôi qua phố thấy bảng đồng ghi chữ xanh màu:
“Dr. Nguyen Surgery”toàn nhân-viên tóc trắng,
Nếu bóng thảy... họ sẽ nhường cho “Boss” thôi nha...?!
Như cô Nguyệt-Ánh từng tâm-tình với đồng-hương:
Hận lòng khi mới đến Mỹ rất bị khinh thường,
Rán học và đã chế ra trái “bom áp-nhiệt “…!?
Nên cô bỗng thành “Anh-thư” của một siêu-cường!!?
Giống những anh cải-tạo về... chỉ đạp xích-lô.
Nhưng sao lại được bà con thương cảm vô bờ,
Vì họ từng hiến cả đời mình cho Tổ-quốc,
Và đã lỡ mang chút chữ nghĩa lúc sa-cơ…?
*Nguyễn-Tư