Wednesday, 9 February 2022

THÚ DỮ VÀ RỪNG… (Nguyễn-Tư)



 THÚ DỮ VÀ RỪNG…


*“Còn đâu những đêm vàng bên bờ suối,

Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan…” (Thế -Lữ)


Tôi yêu em,

như thú dữ yêu rừng…?

Dù,

cây khô,

lá rụng…

tôi vẫn không ngừng,

nhớ em!

Như con mãnh-hổ,

trong đêm,

mang mũi tên độc,

nhiều năm không lành…!?

Nhưng,

nó vẫn không vì thế,

mà quên mơ rằng:

có ngày,

nó sẽ được hạnh-ngộ,

với rừng thiên-thu…?

Sẽ được xuống khe,

uống ngụm trăng…

dù,

rừng xưa đã cháy,

kể từ tang thương…!

Mình phải xa nhau,

cách trở,

đôi phương,

nhưng rừng xưa,

núi cũ,

vẫn luôn ngọt-ngào...!

Áo tiểu-thư,

chắc hẳn,

nhiều bận phai màu,

nhưng,

tôi mãi giữ,

không sao nguôi lòng…!


Nhớ xưa,

tà áo ai,

hồng,

qua cầu một thủa,

bay trong nắng chiều…?

Tôi,

ngồi trong quán đìu-hiu,

nhả từng ngụm khói,

chợt vui bất ngờ…?

Từ đó,

tôi bỏ làm Thơ,

sợ lòng rạn vỡ,

đến giờ chưa yên...!?

Nhưng rồi,

còn nợ thiên-duyên,

bỗng dưng tôi,

được tin miền xa-xăm…


Em về,

từ cõi mù tăm,

áo bay phơ-phất,

gợi thầm dấu xưa...

Qua cầu,

trong nắng lưa-thưa,

hong vàng sợi tóc em,

vừa ngang vai…

Rừng ơi,

xanh lá miệt-mài,

suối mơ,

trăng bạc,

chưa phai trong lòng….?!


*Nguyễn-Tư

(Khai-bút năm Cọp/2022)