ĐÓNG CHỐT ĐÈO MANG-YANG
Đèo cao chót-vót đỉnh đồi,
“Mang-yang“ tiếng Thượng: “Cổng trời” đó em…!??
Với vài chục tên lính quèn,
An-ninh trục lộ ngày đêm canh chừng…
Nhìn quanh, chỉ thấy núi rừng,
Tối nghe vượn hú, côn-trùng nỉ-non…
Cứ chiều trời mưa từng cơn,
Mây sà xuống thấp chờn-vờn quanh đây…
Hơi lạnh buốt cả đôi tay,
Len vào giữa trái tim ngày binh-đao…?
Nỗi lòng lính trấn đồn cao,
Đôi khi cũng phải lạc vào suy-tư…
Nhớ thương đâu đó... kể từ...
Khoác áo lính trận mịt-mù tương-lai…!!
Khi biết chinh-chiến còn dài,
Cuộc đời có đủ cho ngày về... không...?
Ai xuôi xuống phố Qui-nhơn,
Cho tôi gửi đến những cơn mưa chiều…
Núi rừng lớp-lớp đìu-hiu,
Nỗi lòng lính-thú cũng nhiều xót-xa...
Trải bao mấy cuộc can-qua,
Đâu-đâu cũng thấy quê nhà điêu-linh…?!!
Khi nào đất nước yên-bình,
Tôi sẽ trả lại cuộc tình lênh-đênh...
Ở đây, chỉ có buồn tênh,
Và, cơn lạnh nữa... sao đền cho em!??
*Nguyễn-Tư
*Ghi chú: Đèo Mang-yang nằm trên Quốc-lộ 19,
con đường huyết-mạch, đã xảy ra nhiều trận chiến ác-liệt,
của VC thời Tây, lẫn QG... nó nối liền Cao-nguyên và cảng Qui-nhơn…