Wednesday, 7 March 2018

TIẾNG HÍ NGỰA XA... ( Thầy Nguyễn Tư Thiếp )



TIẾNG HÍ NGỰA XA...


Tôi chả có gì đáng giá,
trên cõi đời này,
ngoài một trái tim rạn nứt,
và những tháng ngày gian-nan..?

Tôi được sinh ra.

trên mảnh đất khô cằn...
trước mặt chỉ có sỏi đá,
chắn ngang cuộc đời... 

Dưới chân,

là gai nhọn sắc rồi,
chực chờ đâm,
nát một thời tuổi thơ...
đính trên mảng lưng trâu khét nắng, 
ơ-hờ...
tuổi xanh tôi đó,
bao giờ mới phai?

Vậy mà,

tôi vẫn sống dài-dài,
lớn khôn bằng những lát khô khoai, sắn,
miệt-mài quanh năm..!

Mùa Hạ về,

gió Lào thổi lửa,
qua những tảng đá ong...
cái áo mặc,
bỗng dưng co rúm chật ,
đành phải cởi phăng,
ra giếng nằm...

Mùa Đông thì rả-rích mưa dầm,

mang rét đến cắm-căm,
hết tháng này,
qua tháng nọ,
nước trắng băng cánh đồng...

Rồi - nhà cửa,

thản-nhiên đùa giỡn ngoài sông...
cùng những đàn súc vật,
bềnh-bồng trôi mau...
bên những cánh tay,
rán giơ lên lần cuối,
thương đau...
như thể gửi lời chào giã-biệt,
kiếp này đi xa...!

Đất đã khổ,

lại vô-cùng chật hẹp,
nên cái tên,
thường không cần chữ lót làm gì,
tuổi chớm lớn,
tôi đã bắt đầu suy nghĩ:
phải xa quê thôi,
nên tìm cách ra đi...?

Nghề súng đạn,

vẫn hơn đời mục-súc,
lại tìm quên được,
ngày tháng đau vùi...

Và,

một tối,
trời đen như thôi-thúc,
tôi lìa xa,
vùng sỏi đá ngậm-ngùi...!

Từ đó,

tôi trở thành con ngựa hoang,
vô chủ...
chỉ hí khi trăng khuya,
để nhớ quê nhà...
cho đến giờ,
vào những đêm lưu-vong không ngủ,
tôi vẫn nghe đâu đây,
tiếng hí ngựa xa-xa...?

 *Nguyễn-Tư