Thursday, 6 December 2018

VUI CƯỜI: NỂ VỢ HAY SỢ VỢ




NỂ VỢ HAY SỢ VỢ


Trong một buổi tuyên dương gia đình hạnh phúc, có nhà báo đã phỏng vấn một ông cụ 85 tuổi được tuyên dương:
- Xin cụ cho biết bí quyết giữ được hạnh phúc suốt 60 năm chung sống?
Ông cụ trả lời đầy vẻ hài hước:
- Vợ chồng chúng tôi có một nguyên tắc: Cái gì quan trọng thì tôi quyết định, còn cái gì không quan trọng thì vợ tôi quyết định.
- Thế thưa cụ, những vấn đề gì được xem là quan trọng ạ?
- Thú thật là…vấn đề đó do vợ tôi quyết định nên suốt 60 năm qua, chúng tôi chưa hề gặp vấn đề gì quan trọng!
Suy cho kỹ, nếu phỏng vấn bất cứ người chồng nào giữ được cơm lành canh ngọt với vợ thì đều được trả lời là do một điều kiện quan trọng nhất: Nhường vợ. Vì vậy, cánh đàn ông thường hay nói đùa với nhau “Nhất vợ nhì trời” .
Lại có chuyện một trận mưa đám mây bất ngờ đổ xuống làm cho anh chồng kia không kịp chạy ra sân thu gom quần áo đang phơi. Thế là anh ta liền bị bà vợ chì chiết tơi bời. Thấy vậy, một anh chồng là người hàng xóm bên kia hàng rào bèn mở miệng chê bai:
- Sao ông hèn nhát quá vậy? Sao cứ để cho bà ấy làm tới hoài? Phải tay tui thì…
Vừa nói đến đây, bỗng vợ anh ta xuất hiện, đứng chống nạnh, trừng mắt và phán:
- Phải tay tui thì sao?
Anh chồng này liền cúi mặt, miệng ấp a ấp úng:
- Dạ, phải tay anh thì anh đã đem vào từ trước lúc trời chuyển mưa ạ!
Có một anh nọ rất có tiếng là sợ vợ. Vợ quát tháo thế nào, anh ta cũng ngậm miệng, không dám cãi một lời. Anh ta đi đánh bạc, mãi sẩm tối mới về. Nấu cơm xong, chị vợ ngồi chờ chồng mỏi mắt nên tức lắm. Khi anh chồng vừa mới ló mặt vào ngõ, chị ta đã chạy ra túm ngực lôi vào nhà, gầm thét rối rít. Anh ta vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu xin:
- Bỏ tôi ra! Tôi xin mẹ nó!
Chị vợ được thể càng làm tới, túm luôn tóc ấn đầu anh ta xuống. Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát luôn cho chị vợ mấy cái rồi trợn mắt, quát:
- Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ chứ!
Qua hai câu chuyện kể trên, ta thấy quan điểm “nhất vợ” có vẻ đúng. Thật ra, chuyện phái mạnh chấp nhận lùi một bước để vợ ở “cơ trên” là hết sức bình thường chứ chẳng có gì lạ vì đàn ông vâng lời vợ cốt để được yên ổn. Người đàn ông luôn hiểu rằng: Gây với vợ và trái lời vợ thì từ chết đến bị thương, chỉ chuốc khổ thêm cho cả nhà mà thôi. Thực ra không phải đàn ông sợ vợ mà là sợ mất hoà khí trong gia đình. Anh chồng dễ chép miệng cho qua để yên chuyện nhưng khổ nỗi, mỗi lần được anh chồng nhịn là một lần chị vợ tưởng mình đúng hoàn toàn nên cứ thế mà “phát huy”. Dần dần chị vợ thâu tóm quyền lực một cách quá đáng không còn biết tôn trọng anh chồng nữa. Được đàng chân lân đàng đầu đến mức quá sức chịu đựng của anh chồng nên tức nước vỡ bờ và mang lại những hậu quả não nùng và bi đát. Một anh chồng đã tâm sự như sau: 
“Nhịn mãi, nhịn hoài đến lúc không nhịn được nữa, tôi đã nghĩ: Một sự nhịn là chín sự…nhục.
Thế nên, thỉnh thoảng tôi bất ngờ quật lại vợ một phát khiến bà ấy cũng tá hoả. Tôi vô tình nghe được vợ tâm sự với người bạn qua điện thoại:
- Ông nhà tôi lạ lắm, vốn hiền lành nhưng lâu lâu lại nổi khùng bất tử làm mình cũng sợ thật. Mà sao lạ thế nhỉ?
Tôi cười thầm trong bụng, hoá ra bà ấy cũng biết sợ, thế là còn may! Thực ra, lâu lâu vùng lên một lần chỉ để vớt vát lại đôi chút quyền lực cho bà ấy “tỉnh ngộ” chứ lúc nào cũng nhịn thì vợ dễ “hư” lắm. Nói ra hơi kỳ chứ khoảng một tháng cãi vợ một lần thì tình vợ chồng mới thấy đậm đà hơn”.
Thế mà có người lại cho rằng sợ vợ là một căn bệnh di truyền hay mãn tính của nhiều anh chồng. Căn bệnh mãn tính này đã bén rễ sâu vào tâm can tì phế và lục phủ ngũ tạng, khó lòng mà chạy chữa:
"Sợ vợ" là chứng nan y
Cố công, chạy chữa thuốc gì cũng toi!
Cái này lệ thuộc giống nòi
Di truyền trong máu phải coi kỹ càng
Xin đừng hụt hẫng, hoang mang
Nên đi xét nghiệm... chớ than, chớ sầu!
Nhiều anh chồng chẳng những không hổ thẹn mà lại còn rất lấy làm hãnh diện về cái “nhân đức sợ vợ” của mình:
Tôi đây thích sợ vợ nhà 
Thì đâu có sợ người ta chê cười.
Vợ tôi, tôi sợ kệ tôi
Miễn tôi không sợ vợ người thì thôi.
Người xưa thường bảo với tôi
Vợ mày, mày sợ là người thật khôn
Chớ không, mày đã không còn
Công ơn vợ dưỡng nên chồng hôm nay.
Hoặc:
Đàn ông sợ vợ thì sang,
Đàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà.
Thời nay sợ vợ mới sang
Chớ không sợ vợ, có màn ra hiên.
Hoặc:
Đàn ông nể vợ là sang,
Ngồi nghe vợ dạy là hàng trượng phu.
Đàn ông đánh vợ là ngu,
Vừa mất tiền thuốc vừa tù chung thân.
Sở dĩ như vậy là vì sợ vợ sẽ đem lại cho anh chồng nhiều lợi ích thiết thực cho cuộc sống:
1. Sợ vợ nên yên cửa yên nhà và giúp cho xã hội tốt hơn lên: Thật vậy, nhờ sợ vợ nên trong nhà không bao giờ có tiếng cãi vã hoặc chồng dám bạo hành vợ, đánh con cái gây mất trật tự trong làng xóm...  Vì thế mà gia đình yên ấm và xã hội ổn định.
2. Sợ vợ nên ta tiêu xài thông minh hơn: Mỗi tháng lãnh lương về, ta nộp hết cho vợ rồi mỗi ngày vợ phát cho tiền ăn sáng và tiêu vặt nên phải dè xẻn chứ không dám bù khú với bạn bè. Mua sắm gì cũng phải bàn với vợ, phải tính toán cân nhắc thiệt hơn. Nhờ tiết kiệm như thế nên vài năm sau là vợ chồng có đầy đủ TV, máy lạnh, xe hơi, nhà lầu v.v...
3. Sợ vợ nên gần gũi con hơn: Đi làm về, ta phải phụ vợ nhặt rau, rửa chén, quét nhà... chứ đâu có dám đi lang bang. Con ta thấy “tội nghiệp” nên cũng xắn tay vào phụ giúp ta. Vợ còn bắt phải chơi với con, chỉ dẫn bài vở cho con... nên cha con gần gũi thân mật như hai thằng bạn.
4. Sợ vợ nên chắc sẽ sống lâu hơn: Ta vừa cầm điếu thuốc thì đã nghe vợ la: “Anh có biết hút thuốc là hại sức khoẻ hay không?”. Bạn bè rủ đi nhậu thì vợ dặn: “Uống ít it thôi và nhanh mà về nhé!” hoặc nếu có vợ cùng đi dự tiệc thì vợ ngồi bên nhắc chừng hoặc đưa tay cản không cho bạn rót thêm rượu mời và nói: “Ảnh còn phải lái xe” hoặc “Ảnh bị cao huyết áp”... Nhờ vậy mà ta không bị có mỡ trong máu, gan nhiễm mỡ, tăng huyết áp ... nên được bác sĩ khen sức khỏe tốt.
Thực ra, với người vợ đáo để ghê gớm, chồng sợ là sợ mất thể diện chứ chẳng phải sợ gì vợ, có khi còn ghét vợ là đằng khác. Vì thế mà nhiều anh chán vợ, có bồ.
Có một anh chồng kể rằng: Các ông ấy nể vợ hay sợ vợ vì các bà vợ quá dữ dằn nên đó là lẽ thường nhưng vợ tôi không ghê gớm mà tôi vẫn sợ mới là điều đáng nói. Đây là điều mà các chị em nên nghe để mà học. Tôi cũng như nhiều đàn ông khác, cũng đi nhậu với bạn bè, cũng ít ăn cơm nhà, cũng đi về muộn v.v... nhưng vợ tôi lại chẳng như vợ các ông ấy. Vợ tôi không gầm gào, chì chiết khi thấy tôi về muộn, không rình rập, theo dõi khi tôi nói là đi họp hành hay đi công tác, không theo dõi điện thoại hay e-mail, không ôm giữ tiền và kiểm soát việc chi tiêu của tôi nghĩa là vợ tôi để tôi hoàn toàn tự giác. Càng nghĩ đến vợ, tôi càng phục vợ. Vợ tôi là người đàn bà đảm đang, chịu thương chịu khó, làm hết việc nhà, không bắt tôi làm gì cả. Có hôm thấy vợ mệt, tôi nói để tôi rửa bát thì mắt vợ tôi nhìn tôi cực kỳ âu yếm rồi bảo: “Ôi! Anh thật tuyệt vời. Hôm nay em thấy mệt. May quá!” Vợ vò võ ở nhà chăm con, lo chuyện gia đình, còn tôi thì cứ đi chơi với đám bạn ở quán nhưng vợ tôi không cáu. Hôm nào tôi về sớm, vợ nhìn thấy mừng như bắt được vàng, reo lên: “Ôi, hôm nay anh về sớm... Vui thật!”. Thế rồi thời gian nhậu của tôi cứ ngắn dần khiến đám bạn của tôi ngạc nhiên. Vợ tôi luôn nói cám ơn và xin lỗi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Khi ý kiến hai đứa trái nhau thì vợ tôi không tranh cãi nữa mà sau đó suy nghĩ để xem ai đúng ai sai. Khi biết ý mình sai thì vợ tôi nói: “... Anh nói đúng, còn em thì sai rồi, xin lỗi anh nhé!”. Có hôm nấu cơm nhão quá, vợ tôi vội nói: “Hôm nay lỡ tay cho nước hơi nhiều, xin lỗi cả nhà nhé!”. Tôi vui vẻ nói lỡ nhão thì ăn đỡ nhai chớ có sao đâu thì vợ tôi nói: “Cám ơn anh!”. Tôi sợ nhất là khi mở cửa ra thấy vợ ngồi nghiêm túc ở bàn nước chờ mình. Vợ tôi cáu giận thực sự nhưng không bao giờ to tiếng, không bao giờ xưng ‘tôi’ mà luôn luôn anh anh em em ngọt xớt. Dù giận, vợ tôi rất bình tĩnh bảo: “Anh ngồi đây, em muốn nói chuyện với anh...” Thế là bà ấy đem tội của tôi ra nói, bà ấy phân tích tác hại, nói lên sự lo lắng của bà ấy... Sau mỗi lần “em muốn nói chuyện với anh” như thế là tôi sợ cả tháng, ngoan ngoãn cả tháng vì biết mình đã bước đến giới hạn chịu đựng của vợ rồi.
Có lẽ mỗi người chúng ta nên nhiệt liệt hoan hô những anh chồng sợ vợ bởi vì:
Kính vợ đắc thọ.
Sợ vợ sống lâu.
Nể vợ bớt ưu sầu.
Để vợ lên đầu
là trường sinh bất tử.
Bởi thế, lên thiên đàng mà vẫn còn sợ vợ! Có một số đàn ông sau khi chết được lên thiên đàng. Một hôm, Ngọc Hoàng phán: “Tất cả các anh sợ vợ đứng vào hàng bên phải. Các anh không sợ vợ đứng vào hàng bên trái.” Một lúc sau, Ngọc Hoàng quay lại thấy hàng bên phải dài dằng dặc, còn hàng bên trái chỉ có một người. Ngọc Hoàng nổi giận: “Các ngươi thật đáng xấu hổ, thật uổng công ta tạo ra các ngươi. Hãy nhìn anh bạn đứng bên trái đây. Này người đàn ông dũng cảm, hãy nói cho những kẻ hèn hạ này biết, làm thế nào ngươi là người duy nhất đứng bên trái vậy?” Anh chàng ấp úng: “Dạ, con... con không biết nữa... Vợ con bảo con đứng bên này ạ!”
Vậy ông nào không sợ vợ, xin giơ tay lên!