*“Cúi xuống, cúi xuống thực gần” (TCS)
Tôi lỡ sinh ra trên một vùng sỏi đá,
Và, lớn lên theo những cơn lũ, bão-bùng…
Trái tim đóng băng như ngày Đông buốt giá,
Không nuôi nổi ước mơ - dù nhỏ bé vô-cùng!
Thế mà, tôi vẫn đứng trên đôi chân trần,
Dày lên như lớp mo bởi nhiều gai sạn...
Nghe trái tim khô, mới hay lòng đã cạn,
Khi tuổi thơ tôi - cứ phải mỏng đi dần!
Chưa mười bảy, tôi buông đời - không chọn,
Tự liếm vết thương đau… hầu vỗ-về mình,
Dù cũng thừa biết: vốn phận người hèn-mọn?
Tôi vẫn mãi là tôi …trong cõi vô-tình!!
Đội lửa đạn, vẫn ước mơ đời ...đôi chút,
Cho tôi quên được tôi - cũng đủ cam lòng,
Dù đã biết mình: kẻ ở ngoài Hạnh-phúc,
Tôi vẫn nhớ tôi luôn, theo ký-ức ngược dòng…
Rồi - bỗng một ngày, tôi làm người bại trận,
Bởi những tên chuyên buôn máu, ăn phần…
Lòng chợt hiểu: đời sẽ còn nhiều lận-đận,
Tiếp nối nỗi đau xưa - thêm nữa, một lần !?
Và - quả thực, tôi bắt đầu đời “con thú”,
Mỗi buổi mai... đội xô nước cứt tanh mùi !
Để tưới rau tù - tôi quên dần quá-khứ!
Rằng: dường như xưa, mình từng đã làm “người”?
Nhưng cuối cùng - rồi tôi cũng gặp được em,
Nhét vội vào lòng nhau... những dải lụa mềm,
Lau khô dòng lệ... từ cảnh đời cơ-cực!
Nghe trái tim xưa, từng nhịp đập êm-đềm!?
Tôi cúi xuống, hôn trái tim mình thổn-thức,
Nghe nỗi reo vui, và chợt hiểu vì sao ?
Bởi em trong đó… xua tan niềm đau nhức,
Tôi với em - tình đang lặng-lẽ nhau... trao ?
*Nguyễn-Tư