Sunday, 3 October 2021

NHỚ XƯA MỘT THỜI...( Nguyễn-Tư )

 




NHỚ XƯA MỘT THỜI...



*" Khinh lũ người kia, ngạo-mạn, ngẩn-ngơ,

Giương mắt bé giễu oai-linh rừng thẳm" (Thế-Lữ)



Khi buồn, tôi chỉ nằm thầm đọc "hổ nhớ rừng", 

Để rồi chợt nghe lòng mình bỗng thấy rưng-rưng...

Quay về chốn xưa với những tháng ngày rất cũ!

Ôi một thời mênh-mang đau, của tuổi thanh xuân!


Sao lại vội từ-giã những sân trường Đại-học?

Khi tuổi mới vừa hai mươi, thơm nức hương đời...

Bỏ lại sau lưng một khoảng trời xanh như ngọc!

Để đem thân lao vào chốn lửa đạn ngút trời !


Những chiều-hành quân dọc theo tuyến đường biên-giới,

Nhìn khói núi bay như sương, lại nhớ quê nhà!

Dẫn lính vượt qua biết bao suối đèo ...hướng tới...

Nghe tiếng vượn kêu mưa, buồn hiu-hắt trăng ngà!


Đêm xuống rất nhanh, vì cảnh núi rừng cao khuất,

Phải dừng quân thôi, chờ mai đi tiếp truy lùng ...

Chiến-dịch dài hơi, nên biết bao giờ chu-tất ?

Còn sống đêm nay, thì mình lại võng cây rừng...!!!


Tiếng chim ăn đêm cầm canh, sao mà buồn quá!

Cơn ngủ cứ chập-chờn có những giấc mơ qua.. .

Toàn là ác-mộng đời, nên vốn khô như đá!

Khi chiến-dịch tàn, về... tình cũ có chia xa! ?

    

Tiếng hổ gầm, nghe chừng như bên kia sườn núi,

Giọng "à-um" dội qua những khe đá cao vời...

Chắc lẻ đôi, nên nó đang tìm đường xuống suối,

Uống ngụm trăng tan... cho vơi bớt hận đời??!


Thân lính chiến, chẳng thể nào biết được ngày mai,

Thấy đó, nhưng rồi sẽ đi mãi-mãi phương nào?

Khi con gái, tóc dài ...nhưng nỗi lòng họ ngắn, 

Biết có chờ mong không, cho trọn nợ tình đầu!??


Tao-ngộ chiến trong rừng hà-rầm như cơm bữa,

Chỉ bất-thần chộ nhau chừng một chục sãi tay,

Thế là súng nổ rền trời... đạn bay tóe lửa,

Thằng nào đi đoong, sẽ có đứa khác lên thay!!


“Poncho” gói, cho mày về thăm quê nhà nhá!

Khỏi phải hành-quân gì cho mỏi-mệt đời trai?

Thôi trèo núi cao, vượt sông dài, leo vách đá,

Xin hãy ngủ ngon nha, đừng thức dậy sáng mai!


Em đừng buồn, anh “lên lon giữa hai hàng nến”,

Bởi nợ non sông thì mình đành phải cam lòng!

Cái gì đến, rồi thì cuối cùng cũng sẽ đến?

Chỉ tội cho em thôi, chịu dang-dở giữa dòng…!


Hổ đã nhớ rừng, như lính từng nhớ hổ,

Cũi sắt nào đau, như cũi của trại giam?

Gặm mối hờn nào, hơn bằng hờn bại trận?

Uống nhục nào cay... mà phá hết tim gan..?


Nhớ xưa  - những buổi chiều tà,

Dừng quân bên suối... gối ba-lô nằm...

Ngó lên ngọn núi xa-xăm,

Nhớ về quê cũ ...mười năm chưa về…!

Gót giày giẫm khắp sơn-khê,

Nhưng còn người Mẹ... không hề được thăm!!?

Tin xa vạn dặm mù tăm,

Lội rừng mải-miết biết làm sao đây?

Nợ nước nặng cả đôi vai,

Tình nhà xin chịu... Mẹ già đừng mong…!

Nếu may, mà được sống còn,

Con về thăm Mẹ, lỡ không... cũng đành..!?. 


*Nguyễn-Tư