Monday, 2 May 2022

VÌ SAO LẶNG-LẼ..? - ( Nguyễn-Tư )

 

VÌ SAO LẶNG-LẼ..?


Tuổi trẻ của tôi chỉ có mỗi mình em thôi,

Đền cho những hụt-hẫng tôi đã chịu trong đời,

Từng lớn lên trên nghịch-cảnh không hề lựa chọn,

Ngoài chuyện phải rán cắn răng để chấp-nhận tôi…!?


Thế nên - khi gặp lần đầu... buồn vô-cùng!

Vì tự biết mình: rồi đây, sẽ chẳng lối chung,

Mà mỗi kẻ rẽ đôi... theo từng đường riêng hướng, 

Bởi... tôi đã lỡ lạc bước vào cõi không dung..!!?


Từ đó, tôi lặng-lẽ... nên khép mình im tiếng,

Để cho trái tim được yên nghỉ theo nhịp đời,

Vì, nó đã đập sai... cho tới hồi tê điếng,

Như thể muốn ngừng thôi... trong tư-thế rã-rời...


Tôi cũng rất sợ tình mình hốt-nhiên rạn-vỡ,

Khi trái tim tôi... sẽ lại lỗi nhịp thêm lần,

Giống như sợi tơ mong-manh căng dài hết cỡ,

Đứt tung ngang... thì Kinh-Kha lỡ mộng sang Tần…!??


Tôi tợ như con đà-điểu vùi đầu trong cát,

Rồi vẫn tin mọi chuyện xung-quanh rất yên-bình,

Khi bão-tố quay cuồng đang về trong giây lát,

Hẳn sẽ cuốn phăng đi hết mọi thứ riêng mình…!!?


Thà vô-vọng như vậy còn hơn tôi lên tiếng,

Nghĩa là một mình tôi đau... không hệ-lụy ai,

Giữa những thiệt-thòi... cố tránh cơn nguy-biến,

Để bớt bi-thương đi... chứ không phải tương-lai…!??


Tôi, con bịnh trầm-kha mà ngỡ mình lành-lặn,

Muốn nuôi nỗi đau riêng, nên không muốn phục-hồi,

Nếu thế... trái tim tôi đã tới hồi khánh-tận,

Chỉ có mỗi khoảng không thôi, lặng-lẽ im lời…!!?


*Nguyễn-Tư