HẠ KỲ LẦN CUỐI…
*Đem thân bách-chiến làm tôi triều-đình (Nguyễn-Du)
Đưa tay,
lần cuối cùng,
chào…
ngọn-cờ-ba-sọc,
hôm nào rã binh!
Hàng quân ngơ-ngác,
lặng thinh…
nghe lòng rách,
nát,
như tình nước non!!??
Ngựa hồng,
mỏi vó,
chân mòn…
súng gươm rời,
rã,
thôi còn gì đâu?!!
Bao năm hùng-cứ,
biên-đầu,
bây giờ đã trở thành,
câu “qui-hàng” !!
Mắt rưng-rưng,
lệ cờ vàng…
tiếng hô xé,
nát ruột gan thân này:
“hạ kỳ!”
súng bắt đều tay,
ta chào Đất Nước lần này nữa,
thôi...??
Nợ trai,
dang-dở nửa đời,
dẫu sao cũng…
đã một thời đao-binh !?
Những mong Đất Nước,
yên-bình…
nhưng,
giờ lại thấy,
lòng mình xót-xa…!?
Mậu-thân,
đại-thắng trải qua,
bảy hai Quảng-trị,
quân ta dựng cờ …?!
Vậy mà,
bảy lăm bất ngờ,
hạ kỳ lần cuối,
bao giờ mới nguôi..?
Tráng-sĩ ngày xưa,
ngậm cười:
“Thời lai, đồ điếu thành-công dị,
Vận khứ, anh-hùng ẩm hận đa !?”*
*Nguyễn-Tư
*Ghi chú: Thơ Đặng-Dung: Khi thời đến thì gã bán thịt,
hay anh câu cá cũng thành-công dễ-dàng, nhưng khi vận đi,
thì dù bậc anh-hùng cũng phải đành lòng uống hận nhiều thôi...