TÊN NGƯỜI XỨ TÔI...
Xứ tôi hẹp, tên không cần chữ lót,
Đi đến đâu... thì gọn nhẹ vô-cùng...
Em có gọi, cũng nghe chừng lảnh-lót,
Có chi mô, mà e-thẹn ngại-ngùng ?
Đất cày lên, chỉ toàn là sỏi đá,
Sắn khoai quanh năm... tên đẹp làm gì ?
Chả có ai mơ sẽ là thi-bá,
Miếng cơm no... còn không có - đôi khi!?
Tên cục-mịch như cái cày, lưỡi cuốc,
Văn-hoa làm chi tốn giấy của làng?
Làm hộ-tịch đầu đời theo phép nước,
Khi mới oe-oe tiếng khóc chào hàng...
Tên hai chữ... ra nước ngoài dễ nhớ,
Mấy anh Tây khỏi ngọng-nghịu xướng-danh,
“Công-tằng Tôn-nữ Trà-Mi”... rất khó!
“Spell” lôi-thôi... chàng Di-trú loanh-quanh…!!??
Nguyễn-Du, Hồ-Thơm*... rất ư mộc-mạc,
Ngắn như chiều ngang của xứ nghèo nàn,
Chừng năm mươi cây... bốn mùa lở sạt,
Thơ vẫn hay, và bách-chiến tham-tàn …!!?
Xứ chi mô... tên ít dùng chữ lót,
Em gọi thử, coi có đáng yêu không?
Rất gọn-ghẽ nên khó lòng bỏ sót,
Nghe như còn... chút gì đó - mạnh hơn…!!?
*Nguyễn-Tư
*Ghi chú: Hồ-Thơm là tên đầu của Nguyễn-Huệ ở Nghệ-an, trước khi vào định-cư ở Phú-phong Bình-định...