Tranh vẽ Tuyết Phan
CÓ ĐÔI MẮT BIẾT CƯỜI
Những đôi mắt trần gian
U uẩn và đẫm lệ
Khóc một đời u mê
Tình yêu quá não nề
Có đôi mắt biết khóc
Có đôi mắt biết cười
Tôi thì chọn niềm vui
Long lanh cười bằng mắt
Tươi thắm cười đôi môi
Tháng ngày cứ kéo lôi
Thời gian trôi, trôi nhanh
Như bóng câu qua cửa
Sống hoan hỉ là vừa
Bây giờ tôi thả lỏng
Bây giờ tôi buông trôi
Mất còn không quan trọng
Sống chẳng còn trông mong
Một đời người trôi qua
Giật mình tuổi đã già
Tránh âu lo, phiền hà
Bớt nghĩ đến cái “tôi”
Quên đi thời nông nổi
Quên đi tình xưa, xa
Quách Như Nguyệt
5 tháng 2/2018
Tranh vẽ Tuyết Phan