TRONG HAI CHIẾC “TỔ ẤM” CỦA TÔI...
*“Em chỉ có một lần 16 tuổi...
Trong “tổ ấm lớn” tôi là con chó ghẻ,
Nên mở mắt ra thì đã thẩy roiđòn ...
Nên mở mắt ra thì đã thẩy roi
Chí ít - cũng có đôi lời đau... coi rẻ,
Cho đến hôm nay trong trí nhớv ẫn còn...!
Nên từ đó, tôi co-ro thân conốc ,
Hay lang-thang một mình trongnhững cánh rừng,
Chỉ để tránh Mẹ và ông anh cộc-lốc ,
Là nguồn cơn, tôi hứng chịu không ngừng..!
Thời còn bé, tôi rất mê coi đá banh,
Cho đến hôm nay trong trí nhớ
Nên từ đó, tôi co-ro thân con
Hay lang-thang một mình trong
Chỉ để tránh Mẹ và ông anh cộc
Là nguồn cơn, tôi hứng chịu kh
Thời còn bé, tôi rất mê coi đá
Nên - có trận đấu nào thì bỏ kh ông đành,
Nhưng nếu vô-phúc gặp anh tôi ngo ài đó,
Chỉ cái nhìn thôi... tôi phải l ẻn về nhanh...!
Trong bữa ăn, lỡ một hạt cơm dính môi,
Anh tôi sẽ tặng cho cái “phủi” nháng trời,
Chén đũa cùng tôi đồng bay xuống giậu...
Rồi lom-khom bò ra... khóc...đ ói luôn thôi!
Nên tôi ốm như con cò ma hoang-phế ,
Được mang biệt-danh riêng, đích thị: “thằng Ròm”...
Không bữa cơm nào tôi được dùng tử-tế,
Anh tôi sẽ tặng cho cái “phủi”
Chén đũa cùng tôi đồng bay xuố
Rồi lom-khom bò ra... khóc...
Nên tôi ốm như con cò ma hoang
Được mang biệt-danh riêng, đíc
Không bữa cơm nào tôi được dùn
Dù:“Trời đánh tránh bữa ăn”... thuộc nằm lòng...!
Thân tôi luôn có những lằn roi nứt-nẻ,
Bởi đòn liên-miên nên chúng chư a kịp lành!
Mới thấy chịu đựng tôi... vô-cùng mạnh-mẽ?
Đã tạo nên những bước ngoặt không đành!
Da nẻ - không đau bằng trái tim tôi nẻ,
Nên ra đi là chuyện bắt buộc phải làm,
Mười sáu tuổi - tôi còn ngu-ngơ con trẻ,
Như chim non chưa đủ lông cánh bay tầm..!?
Mười chín năm sau, mới được gặp Mẹ lại,
Bà đã không nhận được ra tôi là ai?
Vì mắt mờ không như thời tôi bé dại,
Và - tôi tù về, mang giỏ đệm trên vai!
Người anh, hơn ba mươi năm sau diện-kiến,
Ruột thịt ôm nhau... không biết nói điều gì?
Thân tôi luôn có những lằn roi
Bởi đòn liên-miên nên chúng ch
Mới thấy chịu đựng tôi... vô-
Đã tạo nên những bước ngoặt kh
Da nẻ - không đau bằng trái ti
Nên ra đi là chuyện bắt buộc p
Mười sáu tuổi - tôi còn ngu-ngơ con trẻ,
Như chim non chưa đủ lông cánh
Mười chín năm sau, mới được gặ
Bà đã không nhận được ra tôi l
Vì mắt mờ không như thời tôi b
Và - tôi tù về, mang giỏ đệm t
Người anh, hơn ba mươi năm sau
Ruột thịt ôm nhau... không biế
Chỉ có nước mắt tràn trên vai đau siếng...
Chắc là lòng ăn-năn... một thuở xuân thì...?
Trong “tổ ấm nhỏ” tôi cũng ngườ i cô-độc,
Mấy lần ra sách vẫn cố giấu gia- đình!
Sách đút dưới giường mà trong nhà không biết?
Vì rõ: chả ai ưa, nên đành thủ một mình!
Chắc là lòng ăn-năn... một thu
Trong “tổ ấm nhỏ” tôi cũng ngư
Mấy lần ra sách vẫn cố giấu gi
Sách đút dưới giường mà trong
Vì rõ: chả ai ưa, nên đành thủ
Người ta ra sách, đủ “bầu đoàn thê-tử”,
Ngồi kín hàng ghế đầu, coi bộgiương-giươ ng...?
Ngồi kín hàng ghế đầu, coi bộ
Tôi ra sách, tự mình làm tên “cô-lữ ”,
Ngồi bơ-vơ... bên những bó hoa ngát hương!
Khi bịnh nặng tôi im-lìm vô bịnh- viện,
“Thân-nhân cấp báo”... tôi ghi chữ “Nil” vào!
Nếu còn sống... tự kêu xe về... cho tiện,
Như chả có chi, dù rất đỗi nghẹn-ngào ...!
Nói tóm: tôi luôn là con chimcô- quạnh,
Với chiếc “tổ” nào, tôi cũng lẻ- loi thôi!
Chắc trời bắt tôi, phải làm người bất-hạnh,
Nên, khoảng trời xanh, mới làcõi riêng tôi!?
Như thế - lẽ ra, tôi “hận đời” rất mực!?
Nhưng không, tôi lại thương yêu nó lạ-lùng,
Nên hay cố điểm-tô muôn vàn khổ cực,
Bằng những nét hoa văn lãng-mạn vô-cùng!
Chỉ để đền vào những điều tôimất- mát,
Như Trương-Chi ngày xưa... thất-v ọng vì Tình?
Ngồi gõ mạn thuyền mà nghêu-ngao tiếng hát,
Hầu nguôi-ngoai đi, niềm đau xót của mình?
“Thân-nhân cấp báo”... tôi ghi
Nếu còn sống... tự kêu xe về..
Như chả có chi, dù rất đỗi ngh
Nói tóm: tôi luôn là con chim
Với chiếc “tổ” nào, tôi cũng l
Chắc trời bắt tôi, phải làm ng
Nên, khoảng trời xanh, mới là
Như thế - lẽ ra, tôi “hận đời”
Nhưng không, tôi lại thương yê
Nên hay cố điểm-tô muôn vàn kh
Bằng những nét hoa văn lãng-mạ
Chỉ để đền vào những điều tôi
Như Trương-Chi ngày xưa... thấ
Ngồi gõ mạn thuyền mà nghêu-ng
Hầu nguôi-ngoai đi, niềm đau x
Nên, tôi luôn xô trái tim ra phía trước,
Dù thương đau, nhưng tôi cố nuốt nỗi buồn,
Để cuộc đời này nhẹ, nhiều thêm ơn phước,
Hơn là mãi chìm... trong bóng t ối đau mòn...?!
Tôi không dám mơ “Hạnh-phúc” và “Thiên-đàng”,
Bởi tự biết: mình chả bao giờ đư ợc có!?
Chỉ mong sao cho đời nhẹ như cơn gió,
Thoáng bay qua tôi... mang chút mát dịu-dàng ...!?
*Nguyễn-Tư