Tuesday, 20 April 2021

THU NIỆM… ( Nguyễn Tư )

 


THU NIỆM…


“Ô hay! Buồn vương cây ngô đồng,

Vàng rơi, vàng rơi, Thu mênh-mông…”(Bích-Khê)


Dường như,

 mùa Thu đâu đây?


Nên,

 vài chiếc lá vàng,

 bay sau nhà…


Thoáng lạnh,

 len-lén vào,

 ta…


Kéo cao cổ áo nhìn ra,

 khung trời… 


 Từng cụm mây,

 xám,

êm trôi…


Nét buồnThu,

 cảm xa-xôi,

 lại về...


Vẫn,

 là đất khách,

 tình quê,


Một đời lưu-lạc,

 chưa hề đoàn-viên…!


Em xưa,

 còn có ưu-phiền,


Khi,

 mùa Thu tới,

 bên hiên nắng vàng?


Ngồi,

 nhìn tuổi ngọc,

 vừa sang,


Đã dang tay,

 hái nụ tàn,

 thanh xuân! 


Người,

 đi bỏ lại,

 tình oan,


Ôm theo,

 bao nỗi gian-nan,

 trong đời!?


Những tưởng:

 rồi,

 sẽ nguôi,

 thôi…


Trôi vào dĩ-vãng,

 một thời đã qua!


Cứ ngỡ quên được,

tình xa,


Một ngày,

 tình lại trong,

 ta bất ngờ!


Thu về,

 nắng đẹp như tơ,


Em,

 giờ còn có mong,

 chờ,

 người đi..??!


 *Nguyễn-Tư

(Sơ Thu Úc/21)