HY-VỌNG LÚC NÀY...
Lúc này tôi chỉ có một hy-vọng nhất thời,
Chờ đến 11 giờ sáng mỗi buổi mai thôi,
Để được nghe bà Thủ-hiến loan tin Cô-vít,
Nhiễm bịnh bao nhiêu và chầu ông vải mấy đôi?
Chỉ vì tôi muốn được hưởng cái món lang-thang,
Khi “lockdown” ban ra, bị giam cẳng làng-nhàng,
Đã hơn hai tháng trời phải "stay... home" chán ngấy!
Sao nó giống ngày tôi bị cải-tạo gian-nan!?
Chỉ khác là cải-tạo thì bị đói nhăn răng,
Lại phải đi lao-động mỗi ngày rất nhọc-nhằn,
Nghe bọn vệ-binh chửi mắng trần thân, nhức óc...
Và chả bao giờ mơ... có một ngày về gần?
Tối phải nằm đất, lại còn bị cùm đôi chân,
Có lính gác ngòai, oai như dinh ông Tướng rõ-ràng,
Bụng cồn-cào xót, vì chỉ nốc toàn là nước!
Uống cho no - trừ bữa, bởi chả có gì ăn!
Còn ở đây “lockdown” mình chỉ cần "at home",
Chứ thức ăn xứ Úc thì thừa-mứa rẻ òm,
Bầy trẻ chúng nó chu cấp cho đầy-đủ hết,
Nhưng phải con ủn đâu, mà chỉ nằm chờ cơm!?
Với cái tình trạng ni, thì coi bộ rất găng,
Vì mỗi ngày con số nhiễm bịnh cứ cao dần,
Khuẩn Delta lần này bỗng dưng hung-hăng quá!
Cũng tại "nị " đây, mà thế-giới phải xang-bang!?
Đã chơi ngu, tưởng đánh lén vốn là thượng-sách?
Không có súng to ...thì “ngộ” tạo độc vi-sinh!
Thả bay lung-tung cho chúng mày tiêu sạch quách,
Để chỉ còn bọn tao... cuỗm trái đất mông-mênh….
Tính rất lưu-manh, nhưng não bọn mày lại ngắn,
Không nhìn thấy xa nên phải mang họa vào thân,
Dịch tràn ngập nước Tàu với trăm ngàn cay đắng,
Công-an đi lùng... để hàn hết cửa người dân!?
Tây phương thông-minh nên họ chế được thuốc hay,
Đâu tồi như "Sinocovac" của bọn mày,
Chích vô, dân Tàu lại lãnh thêm chứng điếc,
Còn Cô-vít... thì chúng vẫn cứ thế phây-phây..!!!.
Tao đã bỏ nước ra đi... cũng vì tụi bây,
Nhưng đâu có được yên thân trên đất nước này,
Phải đi chích ngừa "Astra" hai lần đấy nhá!
Lại còn bị giam chân, biết bao lâu nữa đây?
Đúng là có chạy đàng trời, cũng không khỏi nắng,
CS... sao chúng sống dai, có mặt khắp nơi?
Trốn xuống tận Nam bán-cầu tưởng là im-ắng,
Nào ngờ đâu, lại bị tai-ương tiếp, không thôi!!??
*Nguyên-Tử (thơ đen)