MỘT KIỂU ƯỚC-MƠ,
HƠI KHÓ.....
*“Đã lỡ nơi đây nặng tình...”(TCS)
Trước tiên,
phải là một sáng mùa Đông,
nơi một góc vỉa hè chan nắng,
và một người bạn tâm-đồng,
mới vui...?!
Cà-phê phin đen,
chảy xuống từng giọt lệ,
thơm nồng...
chỉ mới nhìn thôi,
cũng đủ thấy giống,
như dòng đời... đang trôi.…?
Màu bọt vàng long-lanh,
một tí bơ Bretaingne Pháp,
ngon lành...
sóng-sánh ngà,
với chút sữa đặc,
sẽ trở thành,
một thứ đưa tình,
ngát hương…?
Rồi từ đó,
câu chuyện đời nhau,
miên-man mở ra,
theo từng hơi thở,
trong làn khói thuốc xanh màu,
bay lên thoang-thỏang,
một trời riêng tây…!
Mới thấy,
cuộc đời,
rất đáng ưu-tư,
hãy nên suy nghĩ về nó,
trong những phút giây này,
đẹp sao!
Có mùi cà-phê thơm,
lẫn với khói thuốc bay,
trong hơi gió hiu-hắc,
lạnh vào...
bên người bạn cũ,
tâm đầu,
xẻ chia…!?
Đó là,
hạnh-phúc tương-tri,
khác gì đôi bạn tri-kỉ,
Tử-Kỳ - Bá-Nha...?
Nhưng nghĩ lại,
trong suốt đời ta,
cà-phê như vậy,
chỉ là mơ thôi...!?
Bởi,
được sinh ra,
dưới một ngôi sao xấu,
đen tà...
nên chi,
ta chỉ được phép,
mơ ước la-đà,
khói sương...!?
Ta,
vẫn mải-mê,
độc-ẩm bên đường,
dù chỉ để mong tìm chút ấm,
vô-thường,
trong mơ!
Và chính,
chỉ có Cà-phê,
là bạn riêng đời...
sáng chiều gần-gũi,
thay lời tâm-giao..!?
Vì nơi đây,
muốn tìm được,
một người tri-kỉ thực,
rằng:
cũng khó như,
mình đi khỏa nước tìm trăng,
mấy mùa...!??
Thế thì,
hãy tự dỗ lòng,
rồi,
khép mình riêng cõi,
tìm vui một mình...!
Cuộc đời,
là vạn-lý tình,
"độc-hành kỳ đạo" ,
yên-bình tấm thân...!?
trời cho,
đá cứng đôi chân,
ngựa hoang hết kiếp …
cũng đành thế,
thôi...!?
*Nguyễn-Tư