TIẾC THƯƠNG...
*"Và, tôi cũng chính là nơi em về"(DH)
Có "tiếc”,
thì đã muộn rồi,
có "thương",
thì cũng một trời cách xa!
Giá xưa,
em về với ta,
không chừng đời đã rẽ,
qua lối nào?
Thôi còn lận-đận,
lao-đao...
dang tay ôm trái tim,
màu thanh-xuân...?
Thoáng tiếng chim,
hót trên rừng,
mừng cho những kẻ,
đang chung ngọt-ngào...!?
Đêm,
nằm nghe,
gió lao-xao ...
ngoài trời lấp-lánh ánh sao,
muôn trùng...!
Giá xưa,
mình đừng ngại-ngùng,
biết đâu đời,
đã không chừng đổi thay:
tôi không lạc xứ,
lưu-đày,
em chẳng "hụt-hẫng"
tháng ngày bơ-vơ...!!!?
Tôi sẽ không còn,
làm Thơ,
để đưa em,
đến bến bờ trăng sao...?
Từ đó,
quấn-quít bên nhau,
quên đi,
bao những thương đau,
một thời…?
Giá xưa,
mình ngỏ một lời,
làm gì phải mất nửa đời,
tìm nhau!??
Tìm nhau mòn-mỏi,
phương nào?
vẫn giữ hoài-vọng,
không sao nguôi lòng..!
Thế rồi,
từ nỗi chờ mong,
bỗng dưng lại có tin hồng,
đến nơi!
Lệ mừng rưng-rưng,
người ơi!
bõ công chờ,
đợi,
khoảng đời ngóng trông…!
*Nguyễn-Tư