Saturday, 12 March 2022

LỜI TRÁCH MUỘN-MÀNG... - ( Nguyễn-Tư )



 LỜI TRÁCH MUỘN-MÀNG...


*Je t’aime parce que je t’aime/Tôi

yêu em bởi vì tôi yêu em... (trong phim)



Nếu,

cuộc đời này,

còn có kiếp sau, 

dù em muốn trốn tôi,

nép mình trong xó-xỉnh nào đi nữa,

thì tôi cũng lặn-lội,

trầu cau,

xin em về…!?


Để,

đền vào những thua-thiệt,

mà kiếp trước,

tôi đã lỡ vay chán-chê,

gồng mình qua sông nín thở,

ê-chề bấy nay…!


Em cứ bảo tôi:

sao hồi nớ thấy dáng em qua cầu,

áo hồng bay phất-phơ trong nắng ,

lại cứ ngồi nhìn theo…?


Anh chả chịu ới lên một tiếng,

cho lòng em vui,

như cơn gió reo,

biết đâu nhờ vậy,

mình lại có bến neo cuộc đời…?!! 


Anh cứ ngồi im như rứa,

nơi vỉa hè Café của quán bên đường,

và nhả khói lặng-lờ...

kể cả ngay khi vào lớp học sau đó,

anh cũng chả bao giờ nhắc qua…!?


Lại cứ đùa dai,

với mấy đứa khác lân-la,

còn phê trong học-bạ rằng,

em “học dở",

mới là thù lâu…!?


Cũng chỉ vì rứa,

nên em có biết chi mô, 

sau nì mới vỡ lẽ,

thì đời đã nỡ xô tụi minh, 

mỗi đứa một phương,

lầm-lỡ đường tình,

ôm riêng với những khắc-khoải,

 hiện hình từng đêm…!!


Nghe bao tiếc thương,

ùa về rất khẽ và êm, 

 dù dường như,

đôi khi cũng thấp-thoáng,

dòng lệ tủi,

ở bên trời nào…!?

 

Tôi nhắc lại:

nếu đời này mà có kiếp sau, 

thế nào tôi cũng trầu cau,

xin em về…

dù trời có sập,

tôi vẫn cứ lội sơn-khê,

cho đến khi nào,

thấy lòng tôi ấm lại,

nguyện-thề mới xong...!?


*Nguyễn-Tư