VỘI BỎ NGANG ĐỜI...
*Gửi Mai và vọng hương-linh Tâm (NT)
Nghe tin em bỏ ngang đời,
Lòng tôi chùng xuống đứng ngồi không yên…!
Chúng mình “thầy giáo” đảo-điên,
Qua đây lỡ vận chả kiêng nghề gì!!?
Em cầm tay lái Taxi,
Chạy rong kiếm khách... đôi khi tủi lòng…?
Tôi đành may vá lòng-vòng.
Áo quần, vải-vóc nhà trong, nhà ngoài...
Thay cho phấn trắng thủa nào,
Giờ nghe tiếng máy lào-xào bên tai…
Bụi vải dị-ứng dài-dài,
Lỗ mũi ngứa-ngáy gãi hoài chán-chê!
Có đêm chả được ngủ-nghê,
Làm hết hàng mới lãnh về, phải giao…!
May xong vác lên lầu cao,
Còng lưng cõng những đống bao đồ đầy…!
Nguyễn-Du, Socrate... vụt bay,
Chỉ còn hổn-hển thế này... hay sao ?
Nghề gì vất-vả... ôi chao!
Vậy mà, một sáng hôm nao bất ngờ...
Đưa khách xong từ bao giờ,
Bỗng dưng em đến lặng-lờ thăm tôi…
Chả hẹn-hò gì lôi-thôi,
Đột-xuất kiểu vậy... lại vui hơn nhiều!
Hàn-huyên suốt buổi bùi-ngùi,
Anh em to nhỏ những điều riêng tư ….
Rồi - đời đổi hưởng phiêu-du.
Tôi đi biền-biệt giống như thủa nào…?
Vì thế, mình ít gặp nhau.
Ngoại trừ bức “Cõi riêng”... trao một lần...
Để làm kỷ-vật ân-cần,
Tấm lòng huynh-đệ tình thân như là…
Những tưởng mạnh giỏi thôi mà…!
Đâu ngờ tin dữ hôm qua sững-sờ:
Em đi, biết chả bao giờ,
Có ngày trở lại bến-bờ... thăm tôi!?
Sao mà, vội bỏ ngang đời,
Thôi thì, xin hãy cuối trời thênh-thang...
*Nguyễn-Tư
*Ghi chú: bức “Cõi riêng” hiện Mai giữ...