Thursday, 9 June 2022

HÀNH-QUÂN “TÙNG-THIẾT”, TRÊN VÙNG ĐẤT OAN-KHIÊN… ( Nguyễn-Tư )

 


HÀNH-QUÂN “TÙNG-THIẾT”,

TRÊN VÙNG ĐẤT OAN-KHIÊN…



Nơi đây là miền thùy-dương,

Những bãi cát trắng ngà... vương chân trời…

Nước biển xanh, lấp-lánh ngời, 

Mênh-mang sóng vỗ... một thời tuổi thơ…!!

Cánh rừng hoang, đẹp như mơ, 

Lan ra bãi cát chạm bờ biển ngang…

“Phi-lao” vi-vút từng hàng,

Cong mình đón gió rộn-ràng thanh-âm…

Ngôi trường núp trong bóng râm, 

Dưới tàn cổ-thụ... đâu ngàn năm xưa..?


Tôi từng đi, về sớm trưa,

Sách đèn của thủa mới vừa lớn lên…

Ngày nào cũng kè một bên,

Mo khoai rắc muối, chiếc đèn học đêm…

Cạnh trường con suối dịu-êm, 

Chỉ nghe róc-rách... buồn tênh cuộc đời…?!!

Giờ nào lớp được nghỉ-ngơi, 

Tôi ra suối uống nước... rồi trở vô…

Nằm ngửa trên rễ cây gồ, 

Nhìn lên thấy lá lô-nhô xạc-xào…

Nghĩ “con Địa-chủ”... mà đau,

Biết mình... sẽ chẳng thế nào vươn lên ?! 

Từ đó, buông đời lênh-đênh,

Như con sóng bạc dập-dềnh biển khơi….

Mỗi chiều, vốn thích rong chơi, 

Thề thầm với biển rằng... tôi...“sông hồ”…?!!


Quả thực, cuộc đời đẩy xô, 

Tôi về với biển... bây giờ là đây…!!

Vẫn là khu rừng lá bay,

Con suối đã cạn... không đầy như xưa…?

Ngôi trường mất - thoáng gió đưa,

Thổi trên nền đất... nắng mưa rã-rời…!!!

Rễ cây tôi nằm nghỉ-ngơi, 

Giờ cỗi, nứt-nẻ... rêu phơi xanh dờn…

Căn hầm tôi, đầy cỏ non, 

Bao kín miệng hố... không còn thấy chi…?

Bỗng nhớ bạn ngày xưa... vì: 

Mỗi người một ngã... ra đi mút mùa…!

Có đứa ra Bắc mịt-mù,

Chỉ được dạy-dỗ hận thù phương Nam…?

Đứa lính như tôi... gian-nan,

Sự sống được đếm... đêm tàn mới hay…?!

Đứa “nằm vùng” vẫn xuống tay,

Đặt mìn, gài bẫy... cả ngày lẫn đêm…

Dính ngay bạn mình, cũng nên, 

Lỡ gặp... nỡ làm mặt quên... sao đành…?!!

Khó-khăn muôn vạn... rõ-ràng,  

Thôi thì... thầm lạy: đừng thằng  nào quen…!!


“Tạch-đùng” súng nổ lềnh-khênh,

Xe tăng đi trước, bộ-binh tháp-tùng…

Hầm bí-mật... sập tưng-bừng,

Bộ-binh tôi, khỏi phải dùng que xăm…

Đất cát mềm, núp dưới hầm,

Khôn hồn thì vội ra hàng... là xong... !!

Cứng đầu nằm im bên trong,

Xe tăng cán sập... đừng hòng thoát thân…??

Tên nào “anh-hùng nhân-dân”,

Liều trèo pháo-tháp... thì ăn kẹo đồng…

Bộ-binh chờ sẵn bên hông, 

Có gì ứng-chiến trong vòng vài giây …

Đôi khi xe tự giải vây, 

Bằng cách ủi thẳng vào ngay tre làng…

Chúng nó hồn lạc, phách tan...

Trước khi về với “Thiên-đàng Mác-Lê”….!!

Từng đàn “Cua sắt” lê-thê,

Cán nát rừng liễu, tái-tê tấm lòng…. 

Trong xóm rực ánh lửa hồng,

Khói bay nghi-ngút... lòng-vòng trên cao…

Nơi đây là đất chôn... nhau, 

Đã từng choàng ấp... nỗi đau một người...!!?


Ánh chiều thoi-thóp trên đê,

“Thẩm-quyền” lịnh xuống lui về nghỉ-ngơi... 

Kết-thúc hành-quân song đôi, 

Gọi là “tùng-thiết”cuộc chơi gọn-gàng…

Chỉ vài con nhạn “lạc đàn”, 

Còn lại vô-sự bình-an... cũng mừng…

Tôi kéo lính về ung-dung... 

Chờ ngày sắp tới “ủi” vùng nào đây…?

Xin đừng cho lại nơi này! 

Bởi tôi rất sợ... những “ngày-xa-xưa”….!!?


Biển ơi, còn nhớ hay chưa,

Thằng học trò cũ ưa đùa sóng xô…

Từng mơ làm kiếp “sông hồ”,

Hầu quên cuộc sống ơ-hờ tuổi xanh...??!

Trường ơi, mái rạ yên-lành, 

Chỉ còn nền đất âm-thầm gió mưa...

Suối ơi, nhớ những buổi trưa,

Tôi cầm nón lá... múc đưa vào mồm... 

Những giọt nước mát... xuôi dòng,

Chảy ra biển cả... ngọt lòng tôi không…?

Cổ-thụ ơi, gió muối... lồng,

Mặt trời lấp-ló trên không vỡ òa… 

Những cơn nắng Hạ chan-hòa,

Thoáng nghe thơm ngát... mùi hoa trâm rừng…

Ái ơi, ra Bắc... buồn không,

Tính đã mấy chục năm ròng chia xa…

Có nhớ đến những nụ hoa, 

Em tặng tôi, lúc... quê nhà chia đôi…?!!


Bây chừ, tôi lính hành-quân,

Ngày mai... biết có còn... chừng ni không ?? 

Hay là lỡ vó ngựa hồng,

Phơi thây chiến-địa trên đồng cỏ hoang…?!

Trở về làm ma lang-thang, 

Đúng như ước-nguyện xưa... giang-hồ này…?!!


*Nguyễn-Tư*

(Trích từ tập Thơ “Đã có một khoảng đời như thế...”)



*Ghi chú: “Tùng-thiết” là phương-thức hành-quân rất hiệu-quả, giữa 2 binh-chủng, 

Thiết-giáp và Bộ-binh hỗ-trợ tác-chiến với nhau…“Phi-lao”(Filao/Pháp) cây dương-liễu, 

thường trồng nhiều nơi bờ biển miền Trung, để giữ cát, khi có gió lá nó kêu nghe như mưa…

“Trâm” là loại cây rừng miền Trung, hoa thơm, trái tím, nhưng chín đen rất ngọt y trái Cherry…

“Cây xăm” lính bộ-binh ưa dùng cây sắt dài đầu nhọn để xăm mặt đất, tìm hầm bí-mật,

hay hố chông . “Trèo pháo-tháp”: VC ưa trèo pháo-tháp xe tăng để thảy lựu-đạn vào…

“Mo cau”: học-sinh thời đó, con nhà Địa-chủ như tôi, bị kỳ-thị, nên xếp ngồi riêng,

 rất nghèo, quanh năm chỉ ăn khoai luộc rắc muối, được gói trong mo cau, không có hộp nhựa,

như bây giờ, còn phải mang đèn dầu để học buổi tối, vì sợ máy bay Pháp, và bắt buộc tiên khởi,

mỗi đứa, cha mẹ hay chính mình phải tự đào một cái hầm sâu 1.5m quanh trường để núp bom, 

trước khi nhập-học... không có, khỏi học...