ĐÃ CÓ MỘT KHOẢNG ĐỜI, NHƯ THẾ…
*Khi một viên đạn giết chết một người lính,
dù bên phe nào, thì nó cũng sẽ xuyên qua trái tim,
của người Mẹ người lính đó...(A. Lincoln)
I. Lính thú thời xưa...
Ngang lưng thì thắt bao vàng,
Đầu đội nón dấu vai mang súng dài,
Một tay thì cắp hỏa-mai,
Một tay cắp giáo Quan sai xuống thuyền,
Thùng-thùng trống đánh ngũ liên,
Bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa...(Ca-dao)
II. Lính thú thời tôi...
Lưng thắt dây “tê-a-bê”,
Đầu đội nón sắt nặng-nề... lắm thay!
Bản đồ cầm sẵn trên tay,
Ngang hông súng ngắn... lắc-lay coi hùng…!
“Xắc ô-đô” cõng trên lưng,
Quàng “dây-ba-chạc” vô-cùng nhiêu-khê….!
Đôi giày đen, bự gồ-ghề,
“Bốt-đờ-xô” đó... dễ bề xông pha...
Dốc cao, rừng thẳm, quan-hà,
Trèo đâu cũng tới... nữa là chông gai…?
Lệnh hành-quân mà ban ra,
Trực-thăng chờ sẵn... bụi bay mịt-mù...
Quan, quân hối-hả-cho dù,
Đang ăn nuốt vội, không… tù mọt gông!?
Lính xưa xuống thuyền khóc ròng,
Bọn tôi vội vào tàu... xong... nói cười…!?
*Nguyễn-Tư*
*Ghi chú: “Dây tê-a-bê”: nịt lưng TAB, “Xắc ô-đô: (Sac au-dos / túi đeo lưng),
“Dây ba chạc”:Dây ba nhánh choàng qua vai để mang lựu đạn hay đèn pin,
“Đờ-xô”(Botte de saut / giày lính nhảy Dù – “Saut” (Pháp): Jump)...