ĐÃ CÓ,
NHỮNG NGƯỜI ĐAU NHƯ THẾ....
*“Vận khứ anh-hùng ẩm hận đa...”(Đặng-Dung)
Một buổi sáng mùa Xuân u-ám,
Ta ngồi trên lô-cốt chờ tin,
Tay súng chặt, đồn ta vẫn bám,
Nghe đời qua lặng-lẽ... buồn tênh...!
Cánh đồng hôm nay không có nắng,
Rào kẽm gai trong lớp sa mù,
Đâu những đàn cò phơi cánh trắng ?
Xa-xa... nghe vọng lại súng thù...!
Mười mấy năm, làm thân lính chiến,
Gót giày “saut”* mòn hết đi rồi,
Chưa sống - đã đem đời dâng hiến,
Súng đạn nào, chê thịt da người ?!
Không dám bảo rằng ta yêu nước?
Nhưng dù sao - cũng góp cho đời,
Một chút gì... như người đi trước,
Đã lao-đao, lóng-đóng một thời...!
Bỗng nhật-lịnh làm ta đau nhói :
“Buông súng chờ tại chỗ - Án binh!”
Lời kinh nào, cho ta xin với,
Đành cười buồn... trong nỗi lặng thinh!
Chiếc nón “rừng”** treo trên cọc sắt,
Chào buồn: Thôi, giã-biệt một lần!
Màu áo trận bây giờ lịm ngắt,
Phòng Hành-quân... lui tới tần - ngần...!
Ta đi giữa bầy người cuồng tín,
Hàng lưỡi lê nhọn hoắc căm hờn,
Chợt - ngước nhìn trong niềm câm nín,
Chiếc cờ tang kéo xuống đau buồn...!!
Ta cảm ơn về ông Tổng-thống,
Dạy cho ta tủi nhục một lần,
Ông đã từng mang lon Đại-tướng,
Nhưng sao - như vẫn thấy ngu đần?!
Ta cấp Úy, nhưng đồn vẫn đứng,
Chờ đến khi... giờ phút cuối cùng,
Nhìn quanh - chỉ thấy vài tên lính,
Tướng tá đâu? mệnh nước mịt-mùng!
Thôi, giã-từ đồn lẻ của ta,
Ôi, cánh đồng xanh dưới nắng tà,
Chờ ran tiếng ếch - màn đêm xuống,
Dẫn lính đi lùng... đột-kích xa...!
Thôi, giã từ quán cóc bên đường,
Những chiều buồn nắng quái trên sông,
Thương cuộc đời làm thân lính chiến,
Ta thấy em... trong chén rượu nồng...?
*Nguyễn-Tư
*Giày “saut”: tiếng Pháp, saut là nhảy,
giày đầu tiên dành cho lính Dù, sau
này dùng chung cho lính phe tư-bản...
**Nón “rừng”: còn gọi là nón “bord”, tiếng Pháp
bằng vải, vành hơi rộng... dùng để lính đi rừng...