NHỮNG PHÁC-THẢO MÙ SƯƠNG...
*Có nói cũng không cùng(Lưu-Trọng-Lư)
1.Tôi đến với em,
trong cuộc hành-trình kỳ-diệu,
như người ta vẽ một bức tranh,
ban đầu chỉ là một phác-thảo đơn-sơ,
rất nhạt,
bằng chì...
nhưng lại chứa đầy,
những nội-dung sắp tới...
2.Những đường phác-họa mong-manh,
nhưng nhìn chung thì,
đó là một dáng người mảnh-mai,
có chiếc mũi dọc dừa,
nằm giữa đôi vòng mắt sáng...
một mái tóc dài ngang lưng,
bay phất-phơ trong những mai lộng gió,
mơ-màng...
bên dưới là cái miệng nhỏ,
với đôi bờ môi thon đỏ,
vừa đủ cho mường-tượng sau này,
tôi có thể đặt lên đó,
những nụ hôn vội,
bất ngờ,
mà không hề sợ sai vị-trí…?
3.Chỉ vẽ đến đó thôi,
rồi tôi ngưng...
vì tôi tự thấy như rứa là vừa...
y những Thiên-thần
chỉ cần có đôi cánh dài,
dư sức bay,
đến tận bất cứ nơi nào,
trên trái đất đau thương này,
để truyền Phúc-âm,
cho loài người là đủ…!?
4.Tôi tự nghĩ:
đó không phải là Tình yêu đích-thực,
mà chỉ là những ý-tưởng nhẹ-nhàng,
rất Thánh,
của một người thanh-niên mộng-mơ,
như tôi,
đã lỡ mang nặng vào người,
những gian-nan trước đó...
nên hắn ta,
muốn cần một thứ vỗ-về tình-cảm,
để thấy cuộc đời này,
còn có chỗ dung-tha…?
5.Vì thế ,
nên hắn chả có một câu Thơ nào,
dù rất ngắn,
để ghi lại biến-cố tình-cảm bất chợt này,
như thường lệ...
6.Nhưng rồi Lịch-sử,
đã vô-tình cuốn trôi đi,
những phác-thảo mù sương này,
đến sau hơn 42 năm dài,
nó mới được lên màu...
với từng mảng sơn dầu rực-rỡ,
tỏa hương...
tôi mới chợt nhận ra rằng,
những phác-thảo xa-xưa mong-manh.
đơn-sơ và thầm kín ấy,
thực chất nó chỉ là,
bóng dáng của Tình yêu,
giấu mặt mà thôi...
thì mọi thứ coi như đã lỡ,
les jeux sont faits,
như thế cuộc chơi đã rồi,
đó em,
lẫn tôi !!?
7.Không biết,
mình nên buồn hay vui,
nhưng chắc một điều là,
chúng mình đều tiếc nuối,
tuy cả hai,
đều cùng giữ kín,
như một thứ của riêng này,
cho nhau,
không một ai biết được,
thì coi như mình,
đã thực có nhau,
từ đầu,
nguyên-vẹn…!??
*Nguyễn-Tư