TỈNH GIẤC RU TÌNH...
*“Ru đời đi nhé,
cho ta nương nhờ lúc thở-than...”(TCS)
Bấy lâu,
tôi chỉ một mình,
Chừ,
em đứng cạnh,
ru tình hay sao?
Thoáng nghe,
tiếng hát ngọt-ngào:
“À ơi,
hãy ngủ đi nào,
Có em hầu quạt anh,
vào giấc sâu...?
Trải qua,
biết bao lao-đao,,
Em hiểu được,
nỗi thương đau anh...
mà!?
À ơi,
à ỡi,
à à...
Ngủ ngoan,
đừng phụ công,
và tình em...!.”
Hốt nhiên,
làn gió qua rèm,
Tôi chợt thức giấc,
thấy đêm mịt-mùng...
Mới hay,
cơn mơ lạ-lùng:
Có người hầu quạt,
vô-cùng đáng yêu...?
Nhưng rồi,
vẫn là quạnh-hiu,
Dỗ-dành,
giấc ngủ thiu-thiu,
lại về...
Ru tình,
lời ngọt sơn-khê,
Chảy xuống,
thành lệ khô,
se nỗi lòng...?!
*Nguyễn-Tư