TRÊN,
NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỜI...
*“Người là con vật cô-đơn nhất hành-tinh...” (Miller)
Người ta hay bảo:
“trái đất này tròn”,
để mình mơ ước,
sẽ còn gặp nhau...?!
Nhưng thực sự,
trên những nẻo đường đời,
đầy ắp thương đau...
con người,
cũng chỉ là kẻ lữ-hành cô-độc,
lao-xao đi,
về...
Họ di-chuyển miên-man,
không biết chán-chê...
trên những quỹ- đạo song-hành,
và chỉ một chiều duy nhất ,
nên không hề có một điểm cắt n ào hết,
để mong điều...“tương-giao”! ?
Vì đường đời,
là những quỹ-đạo,
nên con người vẫn mải chạy qua nh,
biết đâu điểm đến,
để hoàn-thành cuộc chơi...?
với khoảng thời-gian hữu-hạn,
được gọi là: “đời”,
trong nỗi cô-đơn cùng-cực,
bởi chẳng ai hiểu được,
một lời nào cho nhau...!
Người ta sinh ra,
có ai được tự lựa chọn(choisan t) gì đâu?
mà bỗng dưng,
đã bị vứt xuống (être choisi) cõi “bể dâu” này rồi!?
Và, cứ thế,
họ tiếp-tục hụp-lặn trong đời,
dù - không hiểu vì sao như vậy ,
nên lại im lời,
buồn quanh...!?
*Nguyễn-Tư