THỜI GIAN THỜI GIAN ĐANG ĐI QUA
Em nói... Bây giờ em tuổi lớn
Chân tê, tay mỏi, khớp xương đau
Em cầm cái lược, em buông xuống
Tóc biếc còn mô! Đã bạc đầu!
Em nói... Bây giờ khô cả mắt
Tóc không còn mướt nữa anh ơi
Mà kìa, em nói em khô mắt
Sao lạ lùng chưa - nước mắt rơi?
Cái tuổi Xuân xanh, chừ tuổi Hạc
Em dang tay thử... chẳng là chim
Đại dương trước mặt là sân lá
Trời bỗng bao la... bát ngát trời!
Anh ngó con sông, sông vẫn vậy
Vẫn là con nước chảy hồi nao
Em mười bảy tuổi, em không lớn
Anh một tình em, nói thế nào?
Em nói, nói đi, em cứ nói
Còn anh không nói, chỉ hôn em
Hôn từ con mắt, đuôi con mắt
Hôn tới vô cùng một chỗ quên!
Em nói mai em đi Hà Nội
Em đi mua lụa ở Hoàng Liên
Em trùm khăn lụa em che gió
Anh ở nhà nhen, anh nhớ em!
Ờ nhỉ... mùa Thu đang ngấp nghé
Thời gian đang sắp tuổi vàng mơ...
Anh hôn em chỗ anh quên lửng
Nước lặng lờ trôi con sông Thơ!
Trần Vấn Lệ