LĂN MỎI NGÀY ĐAU…
Anh đá nẻ,
nên suốt đời đứng núi,
Em cuội xanh,
lăn mỏi ngày đau…!
Nhưng,
bỗng một hôm,
trời đất nhiệm-mầu:
Cuội xanh-đá nẻ,
trong nhau,
nồng-nàn?
Thương em,
anh bỏ núi,
xa ngàn…
Tìm nhau,
trong cõi gian-nan,
đời này…!
Mới hay:
đá cũng chỉ là,
những hạt cuội xay?
Kết thành đá tảng,
trong ngày hỗn-mang…
Và,
như thế,
em đã có trong anh,
từ đó…
Mình lỡ nhau,
vì lạc dấu Thiên-đàng…
Nên,
xa cách,
muôn trùng sóng gió…
Bay lênh-đênh,
tận chín từng sao…?
Bây chừ,
rủ sạch thương đau!
Dang vòng tay ấm,
mà vào đời,
nhau…
Nghe trái tim thở,
nhịp mau…
Đá cũng mềm-mại,
bên màu cuội ,
xanh…!
*Nguyễn-Tư