MÓN QUÀ CỦA THỎ…
Trước đây,
em nhát thấy bà!
Yêu không dám nói,
nữa là cầm tay…?
Thế nhưng,
bỗng dưng một ngày…
Em uống mật… gấu,
thảy quà sang tôi!
Tôi cầm lên,
cứ săm-soi…
Ngắm lui,
ngắm tới,
đây rồi: “Trái tim”?
Thôi,
chừ tôi giữ làm tin,
Lỡ mai đòi lại,
sẽ xin… tiền lời!
Bằng không,
thì tôi ru hời:
Tim ơi,,
tim hỡi,
ở chơi với người…!
Bữa ni,
nắng đẹp ngập trời,
Tôi dắt tim,
dạo quanh đồi,
cho vui…
Mỏi chân,
thì tôi cõng lui,
Tối về bãi cũ,
mình ngồi nhìn trăng…
Gió lên…
quàng tim cái khăn,
Nếu lạnh,
tôi ấp tim,
bằng đôi tay…
Chừng nào,
thấy tim ngủ say,
Thì ,
tôi sẽ cõng về,
ngay thôi mà!
Sáng mai,
trả tim lại nhà…
Hẳn,
tim chắc sẽ mặn-mà hơn xưa…?
Bởi,
đời có chút gió mưa…
Cũng là hương-vị
ta chưa bao giờ ?!
*Nguyễn-Tư