Saturday, 29 June 2019

“RIÊNG MỘT GÓC TRỜI...” ( Dạ Hoài )



RIÊNG MỘT GÓC TRỜI...


*“Tóc em từng sợi nhỏ,
rớt xuống đi làm sóng lênh-đênh...”(TCS)


Tìm nhau,
 hết nửa cuộc đời!

Nhờ tình ngày ấy nặng,
 lời sắt-son... 

Cho ,
 ngàn dặm núi non...

Trái tim vẫn giữ màu,
còn đến nay...?

Em xưa,
 mái tóc buông,
 dài...
Phất-phơ  áo trắng,
 bay,
thiên đường...!

Trong tôi,
 đầy ắp nỗi buồn,

Nên,
  thoáng ấm,
 qua hồn xanh-xao...?

Hầu nguôi-ngoai,
 những thương đau
Tôi,
 lỡ gánh,
 chịu...
biết bao năm rồi!

 Mt ln,
trong giờ ra chơi... 

Thấy,
 em ra đứng,
 tóc phơi nắng vàng...
 Nét trầm,
pha chút hân-hoan,
  
Như trong ánh mắt,
  mang nụ cười...?

Từ đó,
tôi bỏ kiếp người,

Muốn,
 làm sợi nắng giữa trời,
êm trôi...

Quyện vào,
 lọn tóc em,
thôi... 

Đang hong, 
 trong những giờ chơi,
sân trường...!

Nhưng rồi,
 vận nước nhiễu-nhương,

Tôi đi theo,
 những chặng đường lao-lung...!

Em,
 cũng tăm hơi mịt-mùng...

Nửa đời tìm lại,
  cùng gian-nan!

May 
gp nhau,
bàng-hoàng...  

Dù,
có phần chậm,
 muộn-màng...
 phải không?

Nhưng thôi,
 lòng lại dặn lòng:

Trái tim còn nặng,
 thì còn dấu xưa!?... 

     *Dạ-Hoài

  (GửiHoài-Niệm)