Saturday, 22 August 2020

NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG, VÀO LÃNG QUÊN… ( Nguyễn Tư )


 NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG,

VÀO LÃNG QUÊN…



*“Trời ươm nắng cho mây hồng…”(TCS)


Tôi có đến hai khu vườn,
Một khu Văn-nghệ, khu trồng rau xanh...
Khu Văn-nghệ  để viết Văn,
Làm Thơ vi-vút, vẽ tranh tưng-bừng...

Khu rau, trồng hầm-bà-lằng:
Cải bông, bầu bí, rau răm thơm lừng...
Khoai lang, đu-đủ, hành, gừng…
Kể cả cây củ mì, từng nuôi ta!
Trồng đề nhớ quê-hương xa,
Còng lưng tù-ngục những ngày tang thương…!

Buổi mai, nắng đồ sau vườn,
Bướm ong tấp-nập, sương lờn-vờn bay...
Nụ vàng hoa cải lắt-lay,
Trong cơn gió thoảng đầu ngày xinh tươi!.

Cầm ống tưới, nước reo vui,
Tung ngàn hạt ngọc lên trời đẹp sao!..
Chợt nhớ một thuở xa…nào,
Dừng quân đợi trực-thăng vào bốc đi…
Trên đồi, mưa đổ từng khi,
“Định-vị bãi đáp” rất chi… khó lòng!
Liệng ra trái sáng tím hồng,
Mưa bắn trên đá thành vòng kim-cương...?
Long-lanh… như bóng Thiên-đường,
Quan quân đứng ngắm, quên luôn mưa rừng...!

Bi chừ, vọng về cố-hương,
Tưới cây, lại nhớ đêm dừng quân xưa...?
Nỗi buồn năm cũ trong mưa,
Bỗng như tan biến vào mùa cuối Đông?
Tạ ơn trời, chút nắng hồng,
Sưởi ấm dĩ-vãng… nghe lòng nhẹ hơn!
Thơ phú, xua đi cô-đơn,
Lá xanh làm dịu tâm-hồn thương đau...?
Văn-chương, hoa, nắng… muôn màu,
Tìm vui trên chặng đường…vào lãng-quên.. ,!?

*Nguyễn-Tư