PHƯỢNG HỒNG PHƯỢNG TÍM
Cầm trên tay cánh phượng hồng
Chợt nghe bao nỗi nhớ mong tìm về
Phương trời phượng tím tái tê
Em xa cách để bóng hè chênh vênh
Cà phê ngồi uống một mình
Khuấy lên yêu dấu bóng hình lứa đôi
Khuấy lên lịm ngọt nụ cười
Nụ hôn mê đắm bờ môi nồng nàn
Vẳng lời chim hót hân hoan
Nhớ về ngày ấy thiên đàng tình yêu
Chìm trong hồ mắt diễm kiều
Câu thơ tôi mãi khua chèo nhớ thương
Khua về tóc xõa làn hương
Cột câu thơ với một phương trời tình
Khua về lấp lánh bình minh
Phố phường nhộn nhịp bồng bềnh niềm vui
Ngờ đâu khói lửa rối bời
Em đi bỏ lại bầu trời mù mây
Bão giông mưa dột tháng ngày
Trái tim ngập úng tràn đầy nỗi đau
Tóc em rẽ lệch về đâu
Nửa vầng trăng khuyết đêm thâu lạnh lùng
Phố đông chỉ thấy người dưng
Không mưa mà thấy bão bùng ly tan
Tình xa đôi phía lỡ làng
Sao lòng vẫn nhớ mơ màng về xưa
Con đường phố cũ nằm mơ
Một lần tao ngộ lòng ngơ ngẩn lòng
Trầm Vân