Tuesday, 31 August 2021

ÁO TIỂU-THƯ… ( Nguyễn-Tư)



 ÁO TIỂU-THƯ…



*“Một hôm cơn gió tình yêu lại,

Đứng ngẩn trông vời áo tiểu-thư" (Huy-Cận)


Khi thấy chữ "tiểu-thư", thì tôi nhớ đến em,

Ôi, những ngày xa-xăm... còn lại rất êm-đềm!

Em thục-nữ nhẹ bước qua sân chơi đầy nắng,

Tá áo trắng bay, nuôi hồn tôi mộng hơn thêm...!


Lúc đó, người con trai hai mươi tám tuổi đời,

Dù hay cười... nhưng lòng đã bạc trong tôi!

Giấu kín những gì, lỡ vận vào thân trước đó...

Như con thú buồn, nằm liếm những vết thương thôi?


Dẫu thế, tôi vẫn yêu những buổi nắng sân trường, 

Bởi tiểu-thư của tôi, sẽ hong lọn tóc buông...

Gió bay, tung những sợi tơ vàng lên óng-ánh,

Dải “bandeau” lụa xanh, ôm vầng trán yêu thương…!


Chỉ đến với em trong khoảng đời nhẹ thế thôi,

Bởi trời sinh tôi ra, không phải để cùng người,

Sẽ chịu cảnh chia xa, trong kiếp này chưa hết!

Khi "mệnh biệt-ly", tôi trót mang nặng không nguôi...


Trời bắt tôi, chỉ được phép nhớ thương đến em,

Coi như chút nợ-nần xưa, ưu-ái bù đền... 

Tôi phải bị cách biệt em, mãi là vạn dặm!

Và, cả em - cũng chỉ thế, không thể vơi quên?


Nên, tôi hiểu vì sao em hỏi tôi câu này:

"Nếu được ước một điều, người sẽ chọn gì đây?"

Câu trả lời nằm ngay trong câu hỏi em, đó!

Nghĩa là lời ước em, cũng chỉ giống như tôi!?


*Nguyễn-Tư 

    (Gửi: Niệm)