CÔ BÉ HANA 4 TUỔI VÀ CÂU CHUYỆN THẬT CẢM ĐỘNG!
Không chỉ biết nấu cơm, cô bé Hana còn biết giặt quần áo, rửa bát, quét nhà, tự sửa soạn đi học... từ khi mới lên 4. Thế nhưng, đằng sau hình ảnh cô bé chăm ngoan và có phần đảm đang trước tuổi ấy là cả một câu chuyện dài mà có lẽ khi đã trót đọc rồi thì chẳng ai có thể cầm được nước mắt.
Năm
2001, trong lúc đang
vui vẻ chuẩn bị làm đám cưới thì cô Yasutaka Chie, 25 tuổi, ở Fukuoka,
Nhật Bản lại như bị sét đánh ngang tai khi được chẩn đoán đã mắc bệnh
ung thư vú. Kể từ đó, cuộc sống của Chie bị đảo lộn hoàn toàn, cô phải
trải qua quá trình điều trị đau đớn, mệt mỏi
và thậm chí còn cho rằng mình sẽ bị chồng sắp cưới ruồng bỏ vì bệnh
tật.
Tuy nhiên, bạn trai của cô là anh Singo vẫn
quyết tâm cử hành hôn lễ, bất chấp sự phản đối dữ dội của người thân.
Sau ngày cưới, anh Singo luôn sát cánh cùng người vợ thân yêu chống chọi
với mọi khó khăn của cuộc sống.
Những
tưởng gia đình nhỏ
của Chie sẽ chẳng bao giờ có thêm thành viên mới, bởi sau các cuộc phẫu
thuật và xạ trị, cô được dự báo sẽ không thể làm mẹ như bao người phụ
nữ khác. Ấy vậy mà, vào tháng 6/2002, kỳ tích đã đến với Chie khi cô
phát hiện ra mình đang mang thai.
Chỉ
có điều, nếu Chie sinh
đứa trẻ này ra, căn bệnh ung thư của cô sẽ lại phát tác. Thế nhưng, đối
với một người phụ nữ luôn đau khổ vì không thể thực hiện thiên chức cao
cả của một người mẹ, làm sao cô có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con trong
bụng? Quả thật, Chie đã rơi vào bế tắc, cô loay
hoay không biết nên chọn mạng sống hay là giọt máu của mình...
Thấy con gái cứ mãi dằn vặt, bố của Chie đã khuyên cô: "Nếu như cảm thấy
phá thai sẽ hối hận thì thà cứ sinh ra còn hơn!" Chính câu nói của bố
đã khiến Chie hạ quyết tâm phải sinh bằng được đứa con này, bất chấp
việc tính mạng của mình sẽ bị đe dọa.
Tháng 2/2003, Chie đã hạ sinh cô con gái nhỏ Hana và coi cô bé là cả
cuộc sống của mình. Vậy mà hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, khi Hana được 9
tháng tuổi, căn bệnh ung thư quái ác thêm lần nữa hành hạ người mẹ trẻ.
Chie bước vào hành trình chiến đấu với bệnh tật, cô tìm tòi về khẩu phần
ăn, thực phẩm hỗ trợ người đang chữa bệnh ung thư, duy trì sức khỏe cho
những người khỏe mạnh. Chie lập ra blog "Ngủ sớm, dậy sớm, gạo lức và
súp miso" để chia sẻ kinh nghiệm, hiểu biết
về thực phẩm và nhận được sự quan tâm cũng như yêu thích của rất nhiều
người Nhật.
Tuy Chie đã gắng sức chống chọi, nhưng số phận trớ trêu lại không để cô
được toại nguyện. Đến tháng 10/2006, tế bào ung thư đã lan ra khắp cơ
thể Chie, khiến cho cô trở nên ốm yếu, ngay cả sức bế con cũng chẳng có.
Cô thường thủ thỉ tâm sự với Hana và xin lỗi con gái vì không thể bế ẵm
cô bé như những người mẹ khác. Cô con gái nhỏ dường như thấu hiểu những
nỗi khổ tâm của mẹ nên rất ít quấy khóc và cứ thế khỏe mạnh lớn lên.
Nhìn Hana ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, Chie cứ mãi trăn trở phải làm
điều gì đó có ý nghĩa cho con gái mình, để đến khi cô nhắm mắt xuôi tay,
chồng và con của cô vẫn có thể sống tốt. Tự nhìn lại bản thân, Chie
thấy mình chẳng có tiền bạc, quyền lực hay địa
vị để truyền lại cho những người mà cô thương yêu nhất. Lâu nay cô chỉ
an phận làm một người mẹ hiền, vợ đảm, vì vậy, cô chỉ còn biết dạy con
gái làm việc nhà, để cô bé có thể tự chăm sóc cho bản thân dù không có
mẹ ở bên cạnh.
Khi Hana lên 3, Chie bắt đầu dạy con làm những việc nhẹ nhàng như phơi
quần áo, sắp xếp đồ đạc, dọn vệ sinh, chuẩn bị đồ dùng trước lúc đi
học... Người mẹ trẻ không muốn sau khi cô rời xa thế giới này, người ta
sẽ nói con cô không có mẹ dạy dỗ nên không biết
làm gì. Vì vậy, mặc kệ Hana có sợ hãi, có ghét bỏ hay ăn vạ thì Chie
vẫn kiên trì dạy con làm việc nhà.
Vào dịp sinh nhật 4 tuổi của Hana, Chie đã tặng con một chiếc tạp dề với lời nhắn nhủ: "Nấu
ăn là một việc có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của con, thế nên mẹ
sẽ dạy con cách dùng dao, để con có thể làm ra những món ăn. Con có thể
xếp việc học hành xuống thứ 2, bởi chỉ cần con có sức khỏe, có thể tự
chăm sóc cho bản thân thì bất luận tương lai
như thế nào, cho dù con ở đâu cũng đều có thể sống tốt."
Cứ như vậy, cô bé Hana đã bị mẹ "ép" vào bếp từ khi còn rất nhỏ. Món ăn
đầu tiên mà Chie dạy con làm chính là súp miso. Chứng kiến con gái run
rẩy cầm dao, dù rất đau lòng nhưng Chie vẫn cố nhẫn nhịn không ra tay
giúp đỡ cô bé.
Ngoài ra, Chie còn dạy con phải luôn độc lập, luôn tự tìm ra lối đi cho
riêng mình, bởi "thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng". Cô cũng chỉ cho
con cách ứng xử và đối diện cuộc sống: "Đừng nói xấu người khác, cũng
đừng quên mỉm cười. Tất cả những lời mẹ dặn
dù có khó khăn thế nào, có không thích ra sao, hay khổ sở đến đâu, Hana
cũng đừng bỏ cuộc nhé!"
Năm 2008, Chie qua đời khi con gái Hana mới lên 5 tuổi. Chồng của cô là
Singo đã buồn bã suốt một khoảng thời gian dài sau đó. Anh mất hết hy
vọng, hoang mang không biết phải làm sao để nuôi con gái lớn khôn và chỉ
biết mượn rượu giải sầu hết ngày này đến ngày
khác.
Bỗng
đến một buổi sáng,
Singo nhìn thấy Hana đứng trong bếp làm món súp miso. Cách làm của cô
bé giống hệt mẹ mình và hương vị quá đỗi thân quen khiến anh bị bất ngờ.
Không chỉ có vậy, cô bé còn làm hết mọi việc nhà y như cách mà Chie
từng làm.
Kể
từ đó, mỗi ngày Hana
đều dậy sớm nấu món súp miso cho bố ăn. Cô bé đã giữ lời hứa với mẹ
mình và chăm sóc tốt cho cả 2 bố con. Chính sự chu đáo và lạc quan của
Hana đã giúp cho Singo lấy lại niềm tin vào cuộc sống và dần nguôi ngoai
nỗi đau mất vợ. 2 bố con anh đã cùng nhau trải
qua những tháng ngày vui vẻ và hạnh phúc bên nhau.
Tháng 3/2012, Singo quyết định đưa những dòng tâm sự trên blog của người
vợ quá cố viết thành sách và xuất bản rộng rãi để truyền cảm hứng và
niềm tin cho mọi người. Cuốn sách "Súp Miso Của Bé Hana" không chỉ là di
sản của Yasutaka Chie mà còn giúp lưu lại
những ký ức về mẹ tuyệt vời nhất trong tâm trí Hana.
Câu chuyện về cuộc đời cô bé Hana đã được chuyển thể thành phim và khiến cho hàng triệu người phải xúc động rơi nước mắt.