Sunday, 23 April 2017

KHÉP CỬA THỜI GIAN ( Trần Vấn Lệ )





 KHÉP CỬA THỜI GIAN


Khép cửa thời gian hộ, nhé người
Tôi không muốn ngó nữa, mưa rơi…
Tôi đi nhắm mắt… người đi khép
Cánh cửa thời gian, nhé, giúp tôi!

Tôi trùm chăn kín ngăn trời lạnh
Ờ lạnh năm này hơn mọi năm!
Người khép cửa rồi tan biến mất
Lá bên hiên rụng, rớt âm thầm…

Tôi dỗ hồn tôi:  Hãy ngủ, ngoan
(ngoan như con thỏ đứng trong chuồng
hai con mắt mở mà không chớp)
Lặng lẽ sao trời cuối biển tan.

Những giọt mưa tung phím nguyệt cầm
Người đi hun hút ngõ tình thâm
Tôi nghiêng đầu thấy mình bay bổng
Bay một mình trong đêm với trăng…

Trần Vấn Lệ