Thursday, 27 July 2017

BÀI THƠ 108 KHỔ THƠ ( Trần Minh Hiền )




BÀI THƠ 108 KHỔ THƠ

1.
Đi hết dặm đường chân chưa mỏi
Lòng ta im lặng bóng trăng soi
Em còn mong đợi từng câu hỏi
Thắp lửa hồn ta nước sông ngòi
2.
Vẽ nắng vẽ mưa tay đã mỏi
Mắt ta ồn ã tựa nội soi
Em thôi không khóc mà lại hỏi
Nguội lạnh hồn ta pháo không ngòi
3.
Bây giờ em biết thương tôi
Cách xa vạn dặm ngọn đồi hư hao
Khói sương lãng đãng ba đào
Tình yêu- thù hận, lối nào mà đi ?
4.
Soi đời sao thấy bóng tôi
Ngổn ngang ngàn mối lưng đồi tàn hao
Hoa mai, hoa cúc, hoa đào
Nở tươi rạng rỡ, khi nào ra đi ?
5.
Nhung nhớ phút giây như ảo tưởng
Tương tư ngày tháng tựa vô thường
Mùi hương trộn lẫn trong tràng phướng
Sương khói tràn lan khắp phố phường
6.
Em và tôi ngàn đời chung đôi
Thương em lắm người em vô tội
Như hạnh phúc thương trăng cô quạnh
Em thương tôi và em lên ngôi
7.
Nhặt chiếc lá lìa cành mộng mị
Nhặt mùa xuân rụng vỡ tan tành
Nhặt hòn sỏi chân người lập dị
Nhặt hồn mình hiểu thấu mong manh
8.
Từng
Giọt
Nước
Mừng
9.
Buông tay
Bỏ lại
Đọa đày
Tàn phai
10.
Không có tiền
Ta vẫn còn
Lòng dâng hiến
Vết môi son
11.
Nụ hồng vừa nở
Thấm vào trang thơ
Hiền như sách vở
Dịu dàng giấc mơ
12.
Như đoá hoa vừa nở
Em muốn là bài thơ
Anh ép vào trang vở
Cho tuyệt vời giấc mơ
13.
Có nụ mồng tơi vừa nở
Nụ nào ghép lại thành thơ
Màu xanh trắng tinh giấy vở
Nhiệm mầu như thể ước mơ
14.
Đêm chiêm bao mơ hồ
Cho sóng sánh long lanh mặt hồ
Em dán thêm nhiều hồ
15.
Anh nhặt từng câu chữ ráp lại thành bài thơ
Ráp từng bài thơ thành từng câu chuyện hơi thở
Ráp từng hơi thở thành từng cuộc đời bơ vơ
Ráp từng cuộc đời thành cả vũ trụ ngu ngơ
16.
Em đi tìm thời gian đã mất
Gặp lại anh nói lời đường mật
Nghe cồn cào nỗi niềm chân chất
Lao xao gió mưa thôi ngầy ngật
17.
Có tiếng chim reo trong khu vườn nhỏ
Có nụ hoa hồng nở thắm thơm tho
Có những ước mơ dại khờ thưở nọ
Có những cuộc đời bất hạnh âu lo
18.
Lạc loài lạ lẫm long lanh
Lưu ly lờ lững lòng lành lắt lay
Lung linh lạc lõng lũng lầy
Lửng lơ lóng lánh lẵng lài lung linh
19.
Em đừng khóc cho buồn thêm nữa
Bụi thời gian phủ kín cội nguồn
Dòng sông chảy qua đời lần lựa
Hốt nhiên trăng hờ hững vô thường
20.
Em hãy hát bài ca ngày cũ
Để cho ta còn biết lối về
Con đường đất bùn sình lụ mụ
Đã đưa ta đến những ê chề
21.
Anh lắng nghe tiếng của muôn trùng
Gặp nức nở của những người bất hạnh
Em là gió là mưa xưng tụng
Giấc mơ hoang ngày tháng tan tành
22.
Ngổn ngang như những nỗi ngại ngùng
Như nhục nhã nghẹn ngào ngao ngán
Nghe nhắc nhở nhọc nhằn nao núng
Những nhấp nhô nhẫn nhục nhẹ nhàng
23.
Anh khờ dại ngu ngơ thằng ngốc
Người rẻ khinh cười cợt cay độc
Chờ em đến trồng cây từ gốc
Ướp hương thơm mơ ngày tài lộc
24. 
Đêm nghe như tận thế
Anh thắp lên bốn bề
Bỗng biết đời hoang phế
Lạ lùng mùa đam mê
25.
Chưa bao giờ như thế
Anh và em bộn bề
Như vua bị truất phế
Lạc loài thời u mê
26.
Đời muôn đời vẫn thế
Gió phủ quanh bề bề
Người lính buồn tàn phế
Chẳng còn gì si mê
27.
Ru hồn ngủ hết thời gian
Chờ em hiểu thấu nghèo nàn hồn anh
Khói sương lãng đãng hiền lành
Nhiễu nhương đời sống chòng chành thuyền đau
28.
Lỡ làng ngập kín không gian 
Nghe khuya cay đắng tai nàn đời anh
Bình minh lấp lánh tâm lành
An nhiên tự tại- chòng chành sa chi
29.
Đem hy vọng dâng đời bớt khổ
Cho tình yêu trang trải gian trần
Hãy thông cảm thứ tha hoá độ
Cùng sớt chia cay đắng, đỡ đần
30.
Mang ơn Mẹ muôn đời không trả nổi
Mang ơn Em thầm lặng vẫn tảo tần
Khuya thức giấc cõi ta bà chật chội
Cầu nguyện cho nhân thế hoá thiên thần
31.
Tìm chưa gặp tri âm tri kỷ
Mở lòng ra đón nhận cuộc đời
Anh chiêm ngưỡng thiên nhiên tuyệt mỹ
Hát vang lên bài hát tuyệt vời
32.
Không trách ai anh chỉ trách mình
Chỉ thấy lỗi mình không thấy ai
Anh tu tập từng giây thanh tịnh
Thương yêu chúng sanh hiểu an bình
33.
Anh trân quý phút giây hạnh phúc
Giữa đổi thay hiểu nghĩa vô thường
Luôn tinh tấn học điều nhẫn nhục
Cùng với chúng sanh vững bước đường
34.
Anh cố gắng từng phút từng giây
Luôn hy vọng giữ vững niềm tin
Anh cầu nguyện mọi người nhìn thấy
Hiểu rõ ngộ tri nghĩa thâm tình
35.
Đêm lấp lánh ngàn vì sao đẹp
Ngày lung linh muôn cỏ hoa hiền
Mây bay mãi tung hoành cánh thép
Gió thổi luôn ngang dọc trăm miền
36.
Nghe bài hát tiềm tàng tiềm thức
Nhìn đoá hoa ẩn hiện trong đời
Anh vẫn biết cõi đời siêu thực
Em là thần tiên cuối chân trời
37.
Ngắm sen nở nghe hồn tỉnh thức
Vẽ bài thơ ngày tháng cuộc đời
Anh vẫn biết ta bà nguyệt thực
Em là hồn anh giữa khung trời
38.
Viết truyện ngắn từ trong vô thức
Hát bài ca viễn tưởng quên đời
Anh vẫn biết hoa hồng có thực
Em là dòng sông ở lưng trời
39.
Học chữ nhẫn từ xưa duy thức
Dạy cho ai yêu mến cõi đời
Anh vẫn biết mộng huyền tả thực
Em là trái tim cháy mặt trời
40.
Chỉ còn lại cuối cùng tri thức
Con người ai cũng có một đời
Anh vẫn biết giả là rất thực
Em là hư vô nhuộm mây trời
41.
Em về qua bên kia thời gian
Vẽ ký ức của thời tươi sáng
Trăng là biển của tình bè bạn
Cháy hồn anh cuối nẻo địa đàng
42.
Em về qua bên kia dối gian
Bỗng gặp lại tận cùng ánh sáng
Mưa là núi của thời lẻ bạn
Cháy hồn anh sương khói thiên đàng
43.
Em về qua bên kia không gian
Nghe câm nín của miền không sáng
Sao là gió của đồng mất bạn
Cháy hồn anh bão tố hoang đàng
44.
Nghe buồn từ lòng đất
Vẽ chân dung em hiền
Niềm tin còn hay mất
Trên dặm dài vong niên
45.
Hãy giữ gìn trái đất
Để còn thêm diệu hiền
Mây trời thôi bay mất
Sát na nào thâm niên
46.
Hãy đi trên mặt đất
Cho nhau thêm mắt hiền
Giữ tình đừng đánh mất
Vũ trụ vàng vạn niên
47.
Bên đời ru điệu mù khơi
Chờ trăng gối mộng tàn hơi gọi thuyền
Em tìm trong khúc uyên nguyên
Gặp anh quay quắt hão huyền hư hao.
48.
Thoảng nghe/ ngàn khúc/ thì thào
Lãng du đời sống rì rào phôi pha
Ừ- thôi- em- nhé- lụa- là
Ngàn. sao. bé. bỏng. la. đà. đớn. đau
49.
Trong giấc mơ anh hiểu thêm cuộc sống
Mộng và đời trộn lẫn với đám đông
Cảm ơn em cho anh biết vun trồng
Cho hạnh phúc biết đâm chồi gieo giống
50.
Đêm thao thức hồn dạo quanh vũ trụ
Gặp chúng sanh khắp tất cả muôn loài
Cùng đau khổ với niềm đau xưa cũ
Khóc đi em cho vơi nỗi u hoài
51.
Ngày làm việc-nguyện cầu- giúp đỡ
Cho tâm ta- tất cả muôn người
Người bệnh tật- tù đày- nức nở
Khóc đi em- người biết nụ cười
52.
Có bao giờ em tự hỏi lòng em
Vì sao vẫn có nhiều người đau khổ
Anh vẫn mơ những khúc nhạc êm đềm
Để xoa dịu tâm hồn cần giác ngộ
53.
Anh chở nắng về cho vùng tăm tối
Đem yêu thương về cho những hận thù
Anh chịu tội cho mọi người hết tội
Mang tự do cho người hết bị tù
54.
Anh thua thiệt để cho người chiến thắng
Anh chịu oan cho người được huy hoàng
Đem công lý cho những người im lặng
Mang hy sinh cho người biết kết đoàn
55.
Anh cầu nguyện cho người bất hạnh
Anh chết cho người sống an lành
Đem sức khoẻ cho đời khoẻ mạnh
Mang ước mơ nhân thế công thành
56. 
Như dòng sông âm thầm trôi mãi
Tâm hồn anh lặng lẽ nguyện cầu
Mơ ngày tháng của thời thơ dại
Biết yêu thương, nhường nhịn làm đầu
57.
Anh chiêm ngưỡng thiên nhiên đẹp đẽ
Ngắm trời cao mây trắng tuyệt vời
Yêu cuộc sống ước ao san sẻ 
Học hỏi, lắng nghe biết ơn đời
58.
Anh trân quý những gì đang có
Cám ơn em anh biết yêu đời
Nghe chim hót êm đềm bé nhỏ
Nâng niu tình yêu ánh dương ngời
59.
Anh ngưỡng mộ những người tài giỏi
Biết lắng nghe, học hiểu thêm nhiều
Đi theo gót chân thầy mời gọi
Ơn tha nhân bè bạn muôn chiều
60.
Anh cố gắng từng giây từng phút
Ráng vươn lên đón nhận mọi điều
Không lo sợ những điều sỉ nhục
Đối diện khó khăn thấy nhẹ hều
61.
Ngắm hoàng hôn anh nghe lòng trong sáng
Từng áng mây đỏ thắm phía chân trời
Mặt hồ nhỏ lăn tăn cùng năm tháng
Lặng lẽ trần gian lặng lẽ cuộc đời
62.
Ngắm bình minh anh thấy mình rực sáng
Biển bao la đẹp đẽ giữa mây trời
Con thuyền nhỏ hiên ngang trong ngày tháng
Lộng lẫy mùa xuân lộng lẫy cõi đời
63.
Ngắm trần gian anh thấy mình toả sáng
Dòng sông xưa trong ký ức mặt trời
Đem hy vọng để ru mười hai tháng 
Lấp lánh tình yêu lấp lánh tình đời
64.
Mở lòng ra anh nghe lời trách móc
Nghe xót xa nức nở của mọi người
Anh quỳ gối nguyện cầu điều khó nhọc
Mong ước chúng sanh hết khổ, vui cười
65.
Anh sám hối tội lỗi từ muôn kiếp
Những điều anh lầm lỡ tự muôn đời
Mong nhân thế người thương người, diệu vợi
Giúp đỡ, thứ tha, thông cảm, góp lời
66.
Nghe nghẹn ngào bệnh- khổ của chúng sanh
Người bất hạnh, tội tù và đau đớn
Có rồi mất, vinh quang rồi bất hạnh
Anh sớt chia, và cầu nguyện an lành
67.
Anh vẫn thấy rất nhiều người lầm lạc
Họ chửi nhau, "đánh đập" hết mọi người
Lẫn lộn vàng thau, hiền- ngu, thiện-ác
Cầu nguyện nhân gian thức tỉnh, hiểu đời
68.
Như đường thẳng song song không gặp gỡ
Có những điều, không bao giờ người ta hiểu
Như xung đột không bao giờ kết thúc
Giữ vững niềm tin, ai học chữ ngờ
69.
Sáng thức giấc biết mình còn tồn tại
Phải sống sao đủ ý nghĩa một ngày
Đêm nằm ngủ an bình không sợ hãi
Biết yêu thương tha thứ vẫn đong đầy
70.
Ngày làm lụng trong an nhiên tự tại
Ngồi nghỉ thảnh thơi ân sủng đêm ngày
Cùng người thương yêu vượt qua sợ hãi
Thắp đuốc hồn ta ơn phước ngập đầy
71.
Nếu ngày mai anh không còn sống nữa
Em hãy chăm lo con cái thành tài
Con đường nhỏ mình dạo chơi, thắp lửa
Em là tình yêu, hy vọng, đền đài
72.
Anh yêu em, không phải lời sáo ngữ
Anh cầu mong em hạnh phúc trong đời
Mình cùng bước dặm đường bão dữ
Hy vọng tương lai tốt đẹp rạng ngời
73.
Cảm ơn Mẹ, Mẹ cho con đời sống
Mẹ cho con vốn liếng để sinh tồn
Mẹ là ngọn hải đăng ngày biển động
Mẹ cho con tỉnh thức ở tâm hồn
74.
Cảm ơn Em, người vợ hiền tuyệt diệu
Thầm lặng cho anh tất cả mọi điều
Em là đoá sen hồng luôn thấu hiểu
Em là tình yêu mầu nhiệm muôn chiều
75.
Cảm ơn đời cho con nhiều thử thách
Cảm ơn Phật Gia, Bồ Tát nhân quần
Con học hy sinh, muộn phiền không trách
Cảm ơn chúng sanh con hiểu gian trần
76.
Anh tự hỏi mình làm thơ làm gì
Mình làm thơ cho ai, có ích chi
Và tự trả lời, cho ngày mai đến
Muỗi cắn tơi bời, sưng tấy đường đi
77.
Có quá nhiều nghịch lý ở thế gian
Người quá sướng, mà người thì thậm khổ
Kẻ quá ác, và kẻ luôn gặp nạn
Giữa nhiễu nhương, anh soi bóng mặt hồ
78.
Thắp ngọn nến soi hồn mình thất vọng
Anh vẽ thơ, vẽ tuyết, vẽ mơ hồ
Chiếc lá rụng trong khu vườn lạc lõng
Biết tin ai giữa gian dối xô bồ
79.
Bẻ cây viết, cắn tay mình bàn phím
Chảy máu tâm cang, đánh máy nỗi lòng
Biển đã chết, cạn khô và ngất lịm
Hát vang lên bài hát của ngược dòng
80.
Thôi đành vậy nhủ tim mình tan vỡ 
Giọt sương khuya ướt sũng phố dại khờ
Em đã đến và đã đi duyên nợ
Anh rung lên niệm khúc của xa mờ
81.
Em đã biết sau mưa đời vụn vỡ
Sao còn đau còn đớn  đến ngu khờ
Hoa đã rụng héo hon và mắc nợ
Đêm chiêm bao ác mộng thưở xa mờ
82.
Anh đã biết tất cả rồi đổ vỡ
Vẫn còn hy vọng của gã khù khờ
Trăng đã tắt và sao trời nặng nợ
Đắng cay xưa ngọt mát giữa bóng mờ
83.
Gọi bình minh thức dậy
Em vẽ thơ hoa gầy
Giọt sương còn bóng bẩy
Dịu dàng mùa ngất ngây
84.
Mùa hè sang dại cuồng
Dòng sông ru kỷ niệm
Em có là luống cuống
Chảy ngập tràn đồi sim
85.
Cánh buồm căng biển trời
Giăng ngang mùa mê đắm
Tình yêu dâng vời vợi
Đẹp diệu kỳ triệu năm
86.
Anh viết thơ dạt dào
Bên khung trời lấp lánh
Gió mùa sang nhiên hạo
Thắp ngạt ngào long lanh
87.
Giữ tâm mình cho chính
Chớ điêu ngoa hại người
Buông bỏ đừng chấp dính
Cho cây đời xinh tươi
88.
Thứ tha là việc chính
Hãy yêu thương mọi người
Tình yêu là keo dính
Cho em hoài vui tươi
89.
Chắt chiu những nụ cười
Nâng niu điều tốt đẹp
Bình dị từ đôi dép
Ánh mặt trời sáng tươi
90.
Nắng mưa trong cuộc đời
Như hoa tình chớm nở
Vần thơ xanh chờ đợi
Đẹp dịu dàng trong mơ
91.
Thiết tha như cõi đời
Em là hoa chưa nở
Dòng sông xưa hết đợi
Chẳng gì là giấc mơ
92.
Thắp nến đợi người quay lại
Em ru mãi điệu hoa lài
Dòng suối rừng sâu mất lái
Nghe hồn hiu hắt tương lai
93.
Bao giờ ngày mai trở lại
Gió ru thắm những cánh lài
Thuyền trôi chẳng cần bánh lái
Mịt mùng mê mẩn vị lai
94.
Chờ người nói tiếng cảm thông
Mù sương ảo ảnh trên đồng ngây ngô
Xót xa xao xuyến mơ hồ
Thanh tao thao thức thẫn thờ trắng trong
95.
Ta nằm đây giữa ngàn thông
Khát khao mê đắm cánh đồng lá ngô
Lung linh lấp lánh mặt hồ
Nhớ ai da diết tôn thờ xanh trong
96.
Có bao giờ em thôi nhớ thương
Để kỷ niệm chôn vùi cao thượng
Nụ hoa hồng chẳng cần ban thưởng
Lắng tai nghe đời sống phi thường
97.
Có bao giờ em vẫn còn thương
Cho anh biết lá xăm thượng thượng
Ngày vừa rạng cho tình khen thưởng
Tiếng xôn xao ngày tháng vô thường
98.
Giữa giông tố cảm ơn em đã đến
Cứu vớt đời anh sống lại miếu đền
Giữa cát bụi em cho anh ngọn nến
Đốt vàng lên hạnh phúc biết làm nền
99.
Trăng mười sáu cuối cùng rồi cũng đến
Chở giấc mơ về sương khói bắt đền
Em là những diệu kỳ xinh ánh nến
Vẽ chân dung của hoa cỏ lấp nền
100.
Không có trăng nên sao trời toả sáng
Không có chiêm bao nên giấc mộng hiền
Em là bão tơi bời quên ngày tháng
Đến cho anh gục ngã giữa ưu phiền
101.
Giữa điên đảo em vẫn làm ánh sáng
Để cho anh xây dựng nụ hoa hiền
Đêm đầy gió tan tành cùng năm tháng
Cho bài thơ con cóc hết làm phiền
102.
Kẻ quá ganh đua, người lại yếu hèn
Giống như dòng xe, kẻ nhanh, người chậm
Người luôn nhút nhát, kẻ không hổ thẹn
Tất cả chúng sanh đau khổ âm thầm
103.
Em hãy hát bài ca hạnh phúc
Để cho anh hy vọng yêu đời
Luôn tinh tấn học điều nhẫn nhục
Vững bước đi lên dưới bầu trời
104.
Nghe tiếng khóc của chúng sanh khổ nạn
Làm lòng anh đau đớn tựa của mình
Làm sao để nhân gian đều bè bạn
Giúp đỡ yêu thương chia sẻ ân tình
105.
Anh ao ước mình yêu người hơn nữa
Sống vì nhân gian như thể cho mình
Anh ao ước mọi người là ngọn lửa
Xua bóng đêm u tối để an bình
106.
Anh hy vọng ngày mai đời tươi sáng
Người hết khổ đau, hết bệnh, hết buồn
Anh cầu nguyện mọi người biết hiên ngang
Làm điều thiện và biết đến cội nguồn
107.
Hoa nở thắm huy hoàng trong vườn nhỏ
Làm đẹp xinh vũ trụ của tình người
Anh yên lặng ngắm nhìn từng ngọn cỏ
Biết ơn chúng sanh chia sẻ nụ cười
108.
Anh hạnh phúc bên hai người con nhỏ
Mai chúng lớn lên sánh bước với người
Cảm ơn Mẹ, cảm ơn Em, ơn cỏ
Đã cho anh phước hạnh nhoẻn môi cười

Trần Minh Hiền Orlando ngày 25 tháng 7 năm 2017