CẬU BÉ KHIẾM KHUYẾT LÀM NÊN KỲ TÍCH SAU 33 NĂM
Cách đây vừa đúng 33 năm, một cậu bé kém may mắn đã bị chính
bố mẹ mình bỏ rơi vì dị tật. Nhưng cũng chính cậu bé này, ngày hôm
nay, đã vượt lên mọi sóng gió cuộc đời, trở thành một giáo
viên đầy nhiệt huyết, ngày đêm đem kiến thức và sức trẻ cống
hiến cho mọi người.
Jono Lancaster là một giáo viên 33 tuổi. Không có được may mắn như bao người, ngay từ khi mới lọt lòng, Jono bị kết luận mắc hội chứng Treacher Collins – một rối loạn di truyền ảnh hưởng đến sự phát triển của xương mặt. Hệ quả là cậu không có xương gò má, kích thước đầu quá khổ, đôi mắt trĩu xuống. Cậu cũng gặp các vấn đề về thính giác và tiêu hóa. Tuy nhiên, thật may mắn là những người bị hội chứng Treacher Collins về cơ bản vẫn có trí tuệ và sự phát triển bình thường.
Không thể chấp nhận một đứa con mang hình hài dị dạng, Lancaster đã bị bố mẹ bỏ rơi chỉ 36 giờ sau khi sinh tại một cơ sở bảo trợ xã hội. Sau đó, một phụ nữ nhân hậu tên Jean Lancaster đã nhận nuôi Jono và chăm sóc cậu bé.
Cậu bé Jono khiếm khuyết nhưng luôn nở nụ cười trên môi
Những ngày đầu tới trường của Jono là những ngày tháng ngập trong buồn tủi và nước mắt. Cậu bắt đầu nhận ra mình khác biệt với những đứa trẻ xung quanh. Khuôn mặt dị dạng của cậu trở thành tâm điểm cho lũ bạn trêu đùa, châm chọc…
Nhưng là một đứa trẻ sớm có nhận thức, dù có bao buồn tủi chất chứa trong tâm, Jono không bao giờ phàn nàn hay giữ một khuôn mặt sầu bi trước mặt người mẹ nuôi của mình.
“Tôi đã luôn giữ những nỗi niềm sâu thẳm trong tim, tôi muốn mẹ nuôi của tôi thấy tôi vui vẻ. Bà đã hy sinh cho tôi rất nhiều” – Jono nói với BBC trong một cuộc phỏng vấn.
Những nỗi niềm chất chứa trong tâm đã khiến Jono đeo đuổi một phong cách đầy nổi loạn ở tuổi thiếu niên. Anh thường chơi những trò mạo hiểm, lập dị, anh làm mọi thứ để thu hút sự chú ý và gây ấn tượng với những người xung quanh. Anh thậm chí cho những đứa trẻ khác kem và bánh kẹo để chúng thích anh và đồng ý chơi mình. Anh cũng thường tìm đến rượu và những cơn say để quên đi nỗi buồn của một số phận tủi nhục, lạc lõng giữa chốn nhân gian đầy đau khổ.
Cô đơn, không bạn bè, Jono đã có một thời trung học đầy nổi loạn
Một bước ngoặt đến với Jono khi anh 19 tuổi, người quản lý quán bar mà Jono thường ghé thăm, đã quan tâm đến anh ta và mời anh ta làm việc. Jono nói rằng anh đã rất lo lắng trước sự thay đổi.
“Tôi rất lo lắng và sợ hãi về phản ứng của mọi người. Những người say rượu có thể làm những điều mà tôi không thể tưởng tượng được trong cơn say của họ”, anh nói. “Nó là một điều không dễ dàng, có những rủi ro, nhưng đồng thời tôi cũng đã gặp rất nhiều người tốt đẹp, những người thực sự quan tâm đến tôi và khuôn mặt của tôi.”
Công việc ở quán rượu đã giúp anh có thêm tự tin và hoàn thành tấm bằng tốt nghiệp về khoa học thể thao cùng khóa huấn luyện viên thể dục. Sau tốt nghiệp, Jono tìm được một công việc tại một phòng tập thể dục và những người ở đó đều rất thích anh.
May mắn lại một lần nữa mỉm cười khi tại phòng tập thể dục anh đã tìm được một nửa còn lại của mình. Đó là Laura, một cô gái xinh xắn và thân thiện, dũng cảm bước qua những định kiến, Laura đã đến với Jono. Với Laura, tuy Jono có những khiếm khuyết về thân thể nhưng cô thấy ở anh một niềm lạc quan và một tâm hồn trong sáng.
Cặp đôi xinh đẹp Jono Lancaster và Laura
Sau khi kết hôn, Jono và Laura đã mua được một ngôi nhà ở Normanton, West Yorkshire. Họ có một cuộc sống viên mãn và tràn ngập tiếng cười. Jono hiện đang điều phối một tổ chức dành cho người lớn bị chứng tự kỷ. Anh mong muốn chia sẻ những hiểu biết của anh với cộng đồng về hội chứng Treachers Collins, và làm thế nào để đối phó với nó. Trong khi đó Laura chuyên tâm cho công việc của mình tại trung tâm thể dục, cô cảm thấy hạnh phúc khi được giúp mọi người có một nơi để giải tỏa căng thẳng, để giao lưu và đặc biệt là duy trì sức khỏe.
Jono chia sẻ và động viên những em nhỏ không may mắc hội chứng Treachers Collins giống mình ( Jono Lancaster)
Chỉ một điều đáng tiếc nhất còn lại là cha mẹ ruột vẫn luôn từ chối thừa nhận anh là con đẻ của mình. Mặc dù, nó ít nhiều làm anh đau đớn, Jono từ lâu đã học được cách chấp nhận nó cũng như những khó khăn, trở ngại trong cuộc đời này. Anh luôn giữ một trái tim bao dung và nhân ái. Anh tin rằng điều đó có thể cảm hóa và thay đổi suy nghĩ của bất cứ ai.
Đã nhiều lần bác sĩ gợi ý anh làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng anh đã luôn từ chối một cách nhã nhặn và khéo léo. Thiên Chúa đã tạo ra anh trong hình hài này và anh trân trọng nó, anh muốn là chính mình.Với Jono Lancaster, điều có ý nghĩa nhất với anh bây giờ là cống hiến cho các dự án nhằm đem lại niềm tin và hy vọng cho những người mắc hội chứng Treachers Collins và Bệnh tự kỷ cho người lớn, trên khắp thế giới.
Jono Lancaster là một giáo viên 33 tuổi. Không có được may mắn như bao người, ngay từ khi mới lọt lòng, Jono bị kết luận mắc hội chứng Treacher Collins – một rối loạn di truyền ảnh hưởng đến sự phát triển của xương mặt. Hệ quả là cậu không có xương gò má, kích thước đầu quá khổ, đôi mắt trĩu xuống. Cậu cũng gặp các vấn đề về thính giác và tiêu hóa. Tuy nhiên, thật may mắn là những người bị hội chứng Treacher Collins về cơ bản vẫn có trí tuệ và sự phát triển bình thường.
Không thể chấp nhận một đứa con mang hình hài dị dạng, Lancaster đã bị bố mẹ bỏ rơi chỉ 36 giờ sau khi sinh tại một cơ sở bảo trợ xã hội. Sau đó, một phụ nữ nhân hậu tên Jean Lancaster đã nhận nuôi Jono và chăm sóc cậu bé.
Cậu bé Jono khiếm khuyết nhưng luôn nở nụ cười trên môi
Những ngày đầu tới trường của Jono là những ngày tháng ngập trong buồn tủi và nước mắt. Cậu bắt đầu nhận ra mình khác biệt với những đứa trẻ xung quanh. Khuôn mặt dị dạng của cậu trở thành tâm điểm cho lũ bạn trêu đùa, châm chọc…
Nhưng là một đứa trẻ sớm có nhận thức, dù có bao buồn tủi chất chứa trong tâm, Jono không bao giờ phàn nàn hay giữ một khuôn mặt sầu bi trước mặt người mẹ nuôi của mình.
“Tôi đã luôn giữ những nỗi niềm sâu thẳm trong tim, tôi muốn mẹ nuôi của tôi thấy tôi vui vẻ. Bà đã hy sinh cho tôi rất nhiều” – Jono nói với BBC trong một cuộc phỏng vấn.
Những nỗi niềm chất chứa trong tâm đã khiến Jono đeo đuổi một phong cách đầy nổi loạn ở tuổi thiếu niên. Anh thường chơi những trò mạo hiểm, lập dị, anh làm mọi thứ để thu hút sự chú ý và gây ấn tượng với những người xung quanh. Anh thậm chí cho những đứa trẻ khác kem và bánh kẹo để chúng thích anh và đồng ý chơi mình. Anh cũng thường tìm đến rượu và những cơn say để quên đi nỗi buồn của một số phận tủi nhục, lạc lõng giữa chốn nhân gian đầy đau khổ.
Cô đơn, không bạn bè, Jono đã có một thời trung học đầy nổi loạn
Một bước ngoặt đến với Jono khi anh 19 tuổi, người quản lý quán bar mà Jono thường ghé thăm, đã quan tâm đến anh ta và mời anh ta làm việc. Jono nói rằng anh đã rất lo lắng trước sự thay đổi.
“Tôi rất lo lắng và sợ hãi về phản ứng của mọi người. Những người say rượu có thể làm những điều mà tôi không thể tưởng tượng được trong cơn say của họ”, anh nói. “Nó là một điều không dễ dàng, có những rủi ro, nhưng đồng thời tôi cũng đã gặp rất nhiều người tốt đẹp, những người thực sự quan tâm đến tôi và khuôn mặt của tôi.”
Công việc ở quán rượu đã giúp anh có thêm tự tin và hoàn thành tấm bằng tốt nghiệp về khoa học thể thao cùng khóa huấn luyện viên thể dục. Sau tốt nghiệp, Jono tìm được một công việc tại một phòng tập thể dục và những người ở đó đều rất thích anh.
May mắn lại một lần nữa mỉm cười khi tại phòng tập thể dục anh đã tìm được một nửa còn lại của mình. Đó là Laura, một cô gái xinh xắn và thân thiện, dũng cảm bước qua những định kiến, Laura đã đến với Jono. Với Laura, tuy Jono có những khiếm khuyết về thân thể nhưng cô thấy ở anh một niềm lạc quan và một tâm hồn trong sáng.
Cặp đôi xinh đẹp Jono Lancaster và Laura
Sau khi kết hôn, Jono và Laura đã mua được một ngôi nhà ở Normanton, West Yorkshire. Họ có một cuộc sống viên mãn và tràn ngập tiếng cười. Jono hiện đang điều phối một tổ chức dành cho người lớn bị chứng tự kỷ. Anh mong muốn chia sẻ những hiểu biết của anh với cộng đồng về hội chứng Treachers Collins, và làm thế nào để đối phó với nó. Trong khi đó Laura chuyên tâm cho công việc của mình tại trung tâm thể dục, cô cảm thấy hạnh phúc khi được giúp mọi người có một nơi để giải tỏa căng thẳng, để giao lưu và đặc biệt là duy trì sức khỏe.
Jono chia sẻ và động viên những em nhỏ không may mắc hội chứng Treachers Collins giống mình ( Jono Lancaster)
Chỉ một điều đáng tiếc nhất còn lại là cha mẹ ruột vẫn luôn từ chối thừa nhận anh là con đẻ của mình. Mặc dù, nó ít nhiều làm anh đau đớn, Jono từ lâu đã học được cách chấp nhận nó cũng như những khó khăn, trở ngại trong cuộc đời này. Anh luôn giữ một trái tim bao dung và nhân ái. Anh tin rằng điều đó có thể cảm hóa và thay đổi suy nghĩ của bất cứ ai.
Đã nhiều lần bác sĩ gợi ý anh làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng anh đã luôn từ chối một cách nhã nhặn và khéo léo. Thiên Chúa đã tạo ra anh trong hình hài này và anh trân trọng nó, anh muốn là chính mình.Với Jono Lancaster, điều có ý nghĩa nhất với anh bây giờ là cống hiến cho các dự án nhằm đem lại niềm tin và hy vọng cho những người mắc hội chứng Treachers Collins và Bệnh tự kỷ cho người lớn, trên khắp thế giới.
Jono Lancaster trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều những mảnh
đời kém may mắn, anh đã không để cho ngoại hình của mình làm lu mờ
ánh sáng từ trái tim. Từ một nơi xa xôi nào đó, tới thế giới
này, chúng ta không được quyền lựa chọn nơi mình sẽ sinh ra, nhưng
chúng ta có quyền lựa chọn cách mà mình sẽ
sống. Hãy luôn sống lạc quan, tích cực, sống vì mọi người,
bạn nhất định sẽ nhận được những điều tuyệt vời nhất…