RỬA CHÉN LIÊN-KHÚC
1.Thời thơ ấu:
Rửa chén - bà “Mum” ưa sai,
Lạng-quạng làm bể bợp tai tức thì,
Hồi đó, chén quí như gì!?
“Muỗng dừa” tiêu-chuẩn ai bì đ ược đâu!
2.Thời lính tráng:
Trong rừng chả có chén đâu,
Cà-men, ca sắt... bền lâu vô cùng...!
Ăn rồi, chùi sơ - lại dùng,
Đút ba-lô tiếp... mịt-mùng hành -quân!
Lúc mô rảnh-rỗi, chân dừng...
Lội xuống suối rửa, ung-dung đ ời thường...?
3.Thời lao-cải:
Chả biết khỉ gì nấu ăn,
Trúng khâu nhà bếp lăng-xăng h ành nghề...?
Lãnh phần rửa chảo ê-chề!
Mỗi cái nặng cỡ tạ... bê sao nè ?
Chảo sâu... đội, khuất bồn-bề,
Trước mặt chỉ thấy chân be-bét bùn!
Cần cổ ngắn xuống... như lùn,
Còn cầm bọc trấu chà nhôm nữa kìa...!
Ra sông - tay múa lia-chia,
Chà trong, rồi lại chà bìa ngo ài luôn!
Chảo không còn lọ... mới buông ,
Tráng nước đợt chót... lên đườ ng về thôi...
Nhưng chưa hết gian-nan đâu,
Bờ ruộng thì nhỏ, chảo sâu thấ y gì?
Sình nhơn-nhớt, lần mò đi...
Sảy chân, “chụp ếch”... vẫn gh ì chảo yên!
Rồi từ-từ... gượng đứng lên,
Kẻo liệng chảo xuống... ai đền cho đây?
Sẽ ở thế “đằng sau, quay!”
Ra sông rửa lại... thấy ngay ô ng bà...?
4. Thời lưu-vong:
*Rửa chén ở Regent Hotel:
Qua đây chả nghề-ngỗng gì,
Phải đi rửa chén để chi mỗi ng ày...!
Rửa bằng máy - nên khỏe tay,
Hàng trăm bát đĩa bưng ngay ra liền...
Xếp đều trong chạng liên-miên,
Lỡ tay làm bể... chả đền gì đâ u!
Vứt gọn thùng rác cho mau,
Rủi “Boss” chợt thấy... càu- nhàu chút thôi...!
Không bị bợp tai - hẳn rồi,
Nhưng sẽ đuổi... nếu tái-hồi “đĩa bay”...!
*Rửa chén thời solo:
Lâu-lâu rửa chén một lần,
Mì gói, đồ hộp... đâu cần chén , tô?
Nhà thiếu đàn bà... ô-hô,
Chả ai quở mắng rằng: “đồ ở dơ !”
Xon chảo thỉnh-thoảng rớ vô,
Hâm thức ăn nóng khi mô đang l ười...?
Nấu nướng mù tịt tứ thời,
Chỉ biết món trứng...“hay” rồi đó nha!
Sáng chiên, chiều luộc... tà-t à ,
Thèm cơm xuống phố Tàu, mà lai -rai...!
Cuộc đời này - vốn không dài,
Nhưng nghề rửa chén hiếm ai so bằng?
Phấn, súng, bút, cọ... từng c ầm,
Rửa chén: việc nhỏ... ăn nhằm gì đâu!?
*Nguyễn-Tư