NỢ GÌ MÙA XUÂN?
Nợ gì mùa Xuân,
mà mỗi dịp Tết về,
tôi lại buồn hơn mọi ngày...!
Có phải vì,
tôi đã nặng tình với những gì,
tôi từng đánh mất?
Như:
tôi đã chẳng bao giờ,
có mặt trong nhà mình dịp Xuân ,
để được nhận bao lì-xì...
niềm vui nhỏ-nhoi,
cùa bất cứ đứa trẻ thơ nào,
cùng trang lứa...
vì tôi phải ở trên rừng,
với đàn bò vàng ốm-o,
như tôi,
chìm dưới cơn mưa,
của miền Trung rét buốt!
Rồi,
lớn lên,
tôi vẫn thế...
nghĩa là tôi cứ tiếp-tục xa nh à,
bởi bận hành-quân,
hay tệ hơn...
là trong nguc-tù,
ngồi co-ro sau song sắt...
nhưng không được phép mơ,
có một ngày về...
Và,
bây giờ.
mùa Xuân tôi,
cũng chẳng có gì đổi thay,
đang vẫn đồng-nghĩa,
với sự xa nhà...
ngoại trừ tuổi chiều,
lại còn phải cõng thêm nỗi đau ,
về cái chết của Bố Mẹ tôi,
lúc tôi đang bận ở tù...
đã oái-oăm rơi vào dịp Tết,
thứ dịp,
người ta chỉ trao nhau nụ cười ...
nhưng tôi,
lại âm-thầm rưng-rưng nước mắt !
Tôi nợ gì mùa Xuân,
nợ gì mùa Xuân,
hả em?!
mà tôi đã phải trả một đời,
không hết!?
*NGUYỄN-TƯ