KHI MỚI VỀ H.D...
*“Đôi mắt u-uẩn chiều luân-lạc ...”(Quang-Dũng)
*“Đôi mắt u-uẩn chiều luân-lạc
Khi mới về trường,
tôi chỉ hai mươi tám tuổi đầu,
dù mái tóc hãy còn xanh,
nhưng lòng thì đã bạc...
bởi cuộc đời vốn nhiều luân- lạc,
nên tôi phải giấu đi những gia n-nan...
sau những nụ cười!
sau những nụ cười!
Tôi lặng lẽ,
bên những tâm-hồn non trẻ,
lòng phất-phơ bay...
theo những tà áo trắng ngần...
mơ biết mấy mộng đời san-sẻ,
khi tuổi hoa tôi,
đã bôi xóa,
bên những tâm-hồn non trẻ,
lòng phất-phơ bay...
theo những tà áo trắng ngần...
mơ biết mấy mộng đời san-sẻ,
khi tuổi hoa tôi,
đã bôi xóa,
một lần...!.
Hai lần tình-nguyện lính,
đã chả phải vì lòng yêu nước,
nhưng muốn quên đi,
Hai lần tình-nguyện lính,
đã chả phải vì lòng yêu nước,
nhưng muốn quên đi,
những nỗi muộn phiền...
bởi,
bởi,
tuổi thơ tôi,
mang nhiều vết xước,
cứa trái tim đau,
nên rong-ruỗi mọi miền...?
Mượn lửa đạn,
để nguôi đời khốn-khó,
chỉ có tôi điên,
mang nợ tang-bồng?
trái tim hóa đá,
Mượn lửa đạn,
để nguôi đời khốn-khó,
chỉ có tôi điên,
mang nợ tang-bồng?
trái tim hóa đá,
bỗng dưng - từ đó,
đã phải khô đi,
những hăm-hở xuân nồng..!.
Bởi thế,
tôi đành chọn,
đã phải khô đi,
những hăm-hở xuân nồng..!.
Bởi thế,
tôi đành chọn,
con đường băng-giá,
dỗ trái tim đau:
dỗ trái tim đau:
hãy yên ngủ bên lòng!
diễm-phúc - với tôi...
như điều gì xa quá!
tôi biết trong tôi,
sự lỡ mộng khơi dòng ...?
Và,
vì vậy,
diễm-phúc - với tôi...
như điều gì xa quá!
tôi biết trong tôi,
sự lỡ mộng khơi dòng ...?
Và,
vì vậy,
tôi lách mình qua cuộc sống,
bỏ lại sau lưng,
bỏ lại sau lưng,
những toan-tính thường tình..! .
nên “công danh” - với tôi,
chỉ là chiếc bóng,
tôi vẫn là tôi thôi,
“đứng lớp” một mình...!?
Kẻ đồng-khóa,
nên “công danh” - với tôi,
chỉ là chiếc bóng,
tôi vẫn là tôi thôi,
“đứng lớp” một mình...!?
Kẻ đồng-khóa,
đã ông này bà nọ...
dở lắm cũng tìm phương,
dở lắm cũng tìm phương,
về được Sài-gòn?
tôi cứ chiều dạy về,
là cỡi xe ra ruộng...
rồi trèo nằm lên,
những núi lúa khô giòn!
Ngửa mặt nhìn trời,
rồi trèo nằm lên,
những núi lúa khô giòn!
Ngửa mặt nhìn trời,
lòng tôi nhẹ hẫng!
bỗng nhiên,
bỗng nhiên,
sao nhớ quá quê nhà!
mùa tháng tám lúa đầy sân,
mùa tháng tám lúa đầy sân,
trong lẫm...
nhưng lòng chả vui,
thì rất lạ... mới là...?
Có lẽ,
tôi được nuôi,
nhưng lòng chả vui,
thì rất lạ... mới là...?
Có lẽ,
tôi được nuôi,
chỉ bằng cơm áo!
nên lớn lên,
cảm thấy thiếu điều gì?
mười sáu tuổi tôi bỏ nhà,
bay hoang như sáo...
và dĩ-nhiên,
cảm thấy thiếu điều gì?
mười sáu tuổi tôi bỏ nhà,
bay hoang như sáo...
và dĩ-nhiên,
đời sẽ “cháo chợ”.
thay vì....!
Mấy mươi năm sau,
tôi vẫn là “lưu-khách”!
ở một nơi xa-xăm,
tôi chợt nhớ đến mình...
thay vì....!
Mấy mươi năm sau,
tôi vẫn là “lưu-khách”!
ở một nơi xa-xăm,
tôi chợt nhớ đến mình...
khi tôi đã bỏ quên tôi,
từ ngày ly-cách...
nhưng lại,
từ ngày ly-cách...
nhưng lại,
không thể quên,
tà áo trắng hương tình?
tà áo trắng hương tình?
Tôi mơ,
được một lần,
hồi-sinh như thế!
nhưng hẳn chỉ là mơ thôi,
trong cõi phù-vân?
nhưng hẳn chỉ là mơ thôi,
trong cõi phù-vân?
để rồi buồn,
theo tháng ngày bóng xế...
tôi-vẫn-là-tôi-năm-xưa,
đã rỗ gót chân...!
Tôi không thể,
tự nhảy lên vai mình mà đứng,
ngoài những đau thương,
còn hằn lại trong tim!
có lẽ,
chỉ có thể mình là nhân-chứng,
cho chính tôi thôi,
trong những lặng im!?
Khi,
theo tháng ngày bóng xế...
tôi-vẫn-là-tôi-năm-xưa,
đã rỗ gót chân...!
Tôi không thể,
tự nhảy lên vai mình mà đứng,
ngoài những đau thương,
còn hằn lại trong tim!
có lẽ,
chỉ có thể mình là nhân-chứng,
cho chính tôi thôi,
trong những lặng im!?
Khi,
tôi mới về trường,
mái tóc hãy còn xanh...
nhưng nỗi lòng bên trong,
thì đã bạc...
em có biết,
một thời tôi trôi giạt?
vậy mà,
tôi vẫn nhớ,
mái tóc hãy còn xanh...
nhưng nỗi lòng bên trong,
thì đã bạc...
em có biết,
một thời tôi trôi giạt?
vậy mà,
tôi vẫn nhớ,
mắt long-lanh...!?
*Nguyễn-Tư