Một
ngày nắng, một ngày mưa, cứ vậy... dòng thời gian: dòng nước chảy qua
cầu! Sống ở đời chỉ có một chữ Nhau... mà cuống rốn đã lìa, đau lắm chứ!
Mà ước mơ bên nhau nhìn hoa nở, ngắm trăng lên... không có được! Buồn
tênh!
Nếu cái Duyên mà như Trái Cấm... cái Nợ đời hẳn là cân rất nặng, vườn Địa Đàng dựng mãi một cây Nêu!
Chúa phán gì? Người Phải Sống Thương Yêu!
Phật phán gì? Bắc Cầu Kiều Qua Sông Biển Khổ!
Tỉ
tỉ đời sống để Thương, để Nhớ - Nhớ nhiều hơn Thương, chuyện thật lạ
kỳ! Sống không được đến gần, sống để cất chân đi! Cảnh Biệt Ly nhớ
nhiều hơn Hạnh Phúc!
Chẳng
qua vì Cái Vinh cái Nhục! Nén lòng nhau cùng hẹn một Tương Lai/và
buồn ơi lệ trào chảy ngược Ngày Mai! Không có Ba Mươi Mốt Tháng Tư
một-ngày-mong-ước! Áo dài bay phất phơ phơ phất. Đó, câu thơ đẹp nhất,
thưa Trời!
*
Sau những ngày nắng, những ngày mưa, lá rơi. Mùa hạ về,
không ngờ mau quá! Ngó xuống dòng sông, nhìn ra biển cả... chưa bao giờ
thấy vậy: Đất Nước Bao La! Đất Nước Bao La Buồn Mênh Mông Bát Ngát!
Nói gì nữa đi em, nói cho hả cơn hờn mát!
Anh hẹn em hoài, nguyệt tạ, hoa tan...
Nắng hôm qua, tưởng nắng mãi nồng nàn, mưa hôm nay tự nhiên nghe lòng ớn lạnh!
Có những khi thơ như hồ-khuấy-tan-đặc-quánh... ăn no lòng hay chán ngấy ngàn năm?
Nói
đi em, mình hãy nói thầm: Anh nhớ anh thương Em thương em nhớ... Không
ai muốn có một cuộc đời dang dở... nhưng Hồ Dzếnh nói rồi: "Đời Chỉ Đẹp
Những Khi Như Thế, Vẹn Câu Thề...Tình Sẽ Mất Vui!" (*)
Bài thơ anh hôm nay, em đọc có ngậm ngùi,
Anh xin lỗi em, anh đang cắn nhẹ vai em, cắn từng sợi tóc,
Anh nghe em khóc,
Người muôn phương Tình hỡi muôn năm!