Khung Thơ Trầm Miên
VU LAN NHỎ LỆ
Mẹ mãi là gió mát
Thổi suốt cuộc đời con
Ru tuổi ấu thơ tròn
Tiếng võng đưa kẽo kẹt
Mẹ mãi là sóng biếc
Vỗ lòng con bãi bờ
Là ngọn lửa đỏ hơ
Đời con qua đông lạnh
Bàn tay thay tã lót
In từng dấu yêu thương
Con qua giấc ngủ ngon
Mẹ đêm dài trằn trọc
Con đường con đi học
Có bóng mẹ cạnh bên
Bàn tay dắt êm đềm
Tháng ngày qua rất nhẹ
Ai hiểu được lòng mẹ
Đời dầm dãi gió sương
Tóc mẹ bạc dần buồn
Cho con thêm xanh tóc
Rồi ngày xa tuổi nhóc
Lớn khôn, mẹ vẫn theo
Cùng con vượt dốc đèo
Vượt qua trời giông bão
Một ngày buồn ảo não
Lòng con trắng khăn tang
Mẹ ra đi vội vàng
Lệ con nhòa côi cút
Con đường dài phía trước
Thiếu vắng bóng mẹ yêu
Tiếng chim hót liêu xiêu
Lá xa cành vàng vọt
Nói sao lòng con xót
Ơn mẹ sao đáp đền
Ngọn nến vàng thắp lên
Mùa Vu Lan nhỏ lệ
Giọt sương rơi nấm mộ
Giọt lòng con đó thôi
Bóng mẹ bay trên trời
Nghiêng dài trong ký ức
Vu Lan mưa rưng rức
Tiếng chuông chùa lặng rơi
Giọt lệ lăn ngậm ngùi
Trên nỗi đau vĩnh biệt
Trầm Vân