BA CÂU NÓI VỚI PHỤ-NỮ,
CỦA MỘT TAY “DỞ-HƠI”…
*Một là:
"Tôi yêu em lắm, biết không?"
Chỉ hầu bày tỏ nỗi lòng - thế thôi...!
Không quan-tâm đến đáp lời,
Nói ra được vậy... thấy đời đã vui...!?(1)
*Hai là:
Chúng mình chả "duyên" gì nhau,
Em đừng hy-vọng… rồi sau buồn lòng !?
Xin chớ ỡm-ờ, vòng-vòng...
Cho người vỡ mộng... thì không nên làm...!
*Ba là:
"Tôi không yêu em đâu - mà sợ:!
Với những ai khinh-khỉnh ngụ rằng:
Em là gái “bảnh”… nên làm giá cao...!?
Anh đừng mơ, bước chân vào,
Để rồi hụt-hẫng… khi nào không hay!?
Nhưng - đời lại oái-oăm thay,
Nàng này sẽ lại yêu ta vô-cùng…!?
Chỉ vì nói "bạo" lạ-lùng…
Với người đẹp... đã chưa từng lụy ai?
“Mày râu” quỳ mọp… đợi sai,
Làm gì dám “thở” một câu xanh dờn..!.
Tài-hoa như gã Công-Sơn,
Hạ mình rất mực… khi vờn một “o”(2):
"Yêu em quỳ gối vong-nô",(3)
Mất hết sĩ-khí... “mê” vô chỗ nào?
"Nam-nhi chi chí", đó sao?
Nên em muốn chọn anh nào…“du-côn”...?
Loại này, chả tính thiệt, hơn,
Dám “chơi tới bến”... không sờn lòng đâu!
Cuộc đời, dù có biển dâu,
Cũng giữ phong-độ, trước sau một lời...!
Từ-Hải chết đứng giữa trời,
Ngã xuống vì giọt lệ rơi… của Kiều!
Anh-hùng, thuyền-quyên, mà yêu,
Rừng tàn núi lở… sống liều bên nhau...?!
Nàng này sẽ lại yêu ta vô-cùng…!?
Chỉ vì nói "bạo" lạ-lùng…
Với người đẹp... đã chưa từng lụy ai?
“Mày râu” quỳ mọp… đợi sai,
Làm gì dám “thở” một câu xanh dờn..!.
Tài-hoa như gã Công-Sơn,
Hạ mình rất mực… khi vờn một “o”(2):
"Yêu em quỳ gối vong-nô",(3)
Mất hết sĩ-khí... “mê” vô chỗ nào?
"Nam-nhi chi chí", đó sao?
Nên em muốn chọn anh nào…“du-côn”...?
Loại này, chả tính thiệt, hơn,
Dám “chơi tới bến”... không sờn lòng đâu!
Cuộc đời, dù có biển dâu,
Cũng giữ phong-độ, trước sau một lời...!
Từ-Hải chết đứng giữa trời,
Ngã xuống vì giọt lệ rơi… của Kiều!
Anh-hùng, thuyền-quyên, mà yêu,
Rừng tàn núi lở… sống liều bên nhau...?!