Khung Thơ Trầm Miên
Tà Áo Trinh Nguyên
Ơn em một thưở biết buồn
Dỗi làn nắng cháy dỗi hờn mưa trôi
Dỗi chiều lỗi hẹn lệ rơi
Cho thơ anh dỗ bồi hồi ăn năn
Ơn em môi chạm một lần
Nụ hôn trên đỉnh tuyệt trần phong ba
Cơn say sóng giật mưa nhòa
Tình yêu sao thể thoát ra lối về
Tóc dài em xõa hương mê
Lối đông, cứ ngỡ bốn bề hoa xuân
Con đường gai góc đi lầm
Thác ghềnh sỏi đá mưa dầm dã đau
Dòng sông lỡ gãy nhịp cầu
Chống tay chèo đỡ lao đao con thuyền
Ơn em tà áo trinh nguyên
Xẻ đôi cay đắng niềm riêng ngọt ngào
Tay dài ru giấc chiêm bao
Cơn mơ chếnh choáng lượn vào lòng em
Dẫu tình xa chẳng nên duyên
Đóa tình mãi ngát hương mềm trăm năm
Trầm Vân