Tuesday, 1 August 2017

LẠI NẰM MƠ, THẤY MẸ... ( Thầy Nguyễn Tư Thiếp )



LẠI NẰM MƠ,
THẤY MẸ...


Đêm qua tôi lại nằm ,
thấy về quê xa thăm Mẹ...

Nhưng khi vừa đến ngõ,
thì chợt nhớ ra,
Mẹ mình đã chết t lâu...!

Căn nhà ,
người ta p lấy
nên tôi vội thối lui,
 chả biết đêm nay,
mình sẽ ngụ nơi đâu ?

c ấy
tôi chợt giật mình,
bắt đầu tỉnh giấc,
 cảm thấy sợ...
với nỗi lòng buồn -biên
kèm theo câu hỏi miên-man,
 tôi tự biết s không bao gi,
 lời gii đáp,
từ a:

Mẹ tôi chết đã lâu,
 sao tôi vẫn còn nhớ ,
nhớ dai-dẳng...
nhớ hơn mọi thứ,
nhớ như chưa được nhớ bao giờ,
khi mi chuyện đã quên đi,
còn lại  đâu...?!”

 lẽ,
do tôi sống không được gần Mẹ,
từ ,
như mọi đứa trẻ khác trên đời, 
nên tôi hụt-hẫng trin-miên,
không biết lấy  bù lp,
ngoài những cơn ...?

Thế mới biết,
cuc đời này không phải để sống
mà chỉ để ,
hầu khỏa che đi,
những cơn đau,
bun ti...?!

M ơi
xin hãy bay v nơi kiếp khác
bn-rn làm chi thế-gian này...?
thi bé con đã chng gn-gũi M,
thì gi có xa nhau,
trin-miên...
cũng ch thế thôi !

*Nguyễn-Tư
(Đêm 30/7/17)