LẠI NẰM MƠ,
THẤY MẸ...
Đêm qua tôi lại nằm mơ,
thấy về quê xa thăm Mẹ...
Nhưng khi vừa đến ngõ,
thì chợt nhớ ra,
Mẹ mình đã chết từ lâu...!
Căn nhà cũ,
người ta cướp lấy,
nên tôi vội thối lui,
mà chả biết đêm nay,
mình sẽ ngụ nơi đâu ?
Lúc ấy,
tôi chợt giật mình,
bắt đầu tỉnh giấc,
và cảm thấy sợ...
với nỗi lòng buồn vô-biên,
kèm theo câu hỏi miên-man,
dù tôi tự biết sẽ không bao gi ờ,
có lời giải đáp,
từ xưa:
“Mẹ tôi chết đã lâu,
mà sao tôi vẫn còn nhớ ,
nhớ dai-dẳng...
nhớ hơn mọi thứ,
nhớ như chưa được nhớ bao giờ,
khi mọi chuyện đã quên đi,
còn lại gì đâu...?!”
Có lẽ,
do tôi sống không được gần Mẹ,
từ bé,
như mọi đứa trẻ khác trên đời,
nên tôi hụt-hẫng triền-miên,
không biết lấy gì bù lấp,
ngoài những cơn mơ...?
Thế mới biết,
cuộc đời này không phải để sốn g,
mà chỉ để mơ,
hầu khỏa che đi,
những cơn đau,
buồn tủi...?!
Mẹ ơi,
xin hãy bay về nơi kiếp khác,
bịn-rịn làm chi thế-gian này. ..?
thời bé con đã chẳng gần-gũi M ẹ,
thì giờ có xa nhau,
triền-miên...
cũng chỉ thế thôi !
*Nguyễn-Tư
(Đêm 30/7/17)