SÀI-GÒN,
NẮNG THÁNG NĂM...
“Nắng Sàigòn, anh đi mà sặc máu!
Bởi vì em mặc áo đỏ... quần v àng...”*
Khói bụi bốc, bay mịt-mù “ngã Sáu”,
Tiếng còi xe inh-ỏi cõi Thiên- đàng...!?
Mùi ống cống kinh-niên bay nồn g-nặc,
Thế mà người ta thanh-thản ngồ i ăn!?...
Bên những bé gầy, tranh nhau g iành-giật,
Chút cơm canh thừa... vội húp một lần...!.
Sài-gòn không còn cây xanh râm mát,
Nên nắng chang-chang đổ xuống mặt đường,
Lớp hắc ín đen nhão ra trong c át...
Dấu bánh xe lăn ngang dọc... d ị-thường!
Dù đèn xanh cho người bộ-hành qua,
Nhưng xe cộ vẫn cứ lướt tà-tà...
Anh Tây đứng ngó... giương đôi mắt ếch,
Cứ ngỡ mình đang bị bịnh “quán g gà”?!
Sài-gòn, không lối đi trên v ỉa hè,
Để dành riêng cho quán cóc cà- phê,
Lúc-nhúc những người, đang ngồ i tán dóc...!
Thế mà , ai cũng cứ sống no-nê !?
Sài-gòn bỗng dưng mưa... mới thấy vui,
Nước chợt dâng lên ngập tới ng ang đùi,
Chị em xắn quần... cặp giò trắ ng nõn !
Mày râu cười lẳng... tạ ơn “Ch úa ui!”
Sài-gòn bây giờ, không phải củ a tôi,
Thấy xa-xăm... như người bạn l âu rồi,
Biển dâu - đã chẳng một lần g ặp-gỡ,
Không nhận ra nhau, đành chịu thế thôi!
Còn hai tuần phép... nhưng rồi phải xa,
Trở về sớm hơn dự-tính - rằng là...
Rong chơi phố cũ một thời thươ ng nhớ,
Thôi, Sài-gòn ơi, giã-biệt tình ta!?
*Nguyễn-Tư
*Ghi chú: nhại thơ Nguyên-Sa