HOBART SƯƠNG MÙ…
Vì sao,
em đến nơi này,
sương chiều thấp-thoáng…
những ngày xa-xưa?
Nắng vàng,
nhạt sợi lưa-thưa,
em ngồi nhớ cuộc tình,
chưa viên-thành!?
Thốt lời buồn,
vọng ngày xanh,
nghe như giọt lệ long-lanh…
bên trời:
"Tôi muốn khóc quá đỗi,
khi một cuộc tình đang về,
rất khẽ và êm...."
Thì ra,
hò-hẹn không đền,
mỗi người một nẻo,
tìm quên riêng mình...!
Ngày chia tay,
rất tội-tình,
em ngang tay áo,
lau từng giọt sa…!
Tôi về,
nghe những âm-ba,
vùi trong góc trái tim,
xa muôn trùng...
Nếu mà,
nhẹ nợ nhau cùng,
làm sao em đến tìm,
vùng mù sương...?
Để hồi-tưởng lại,
mùa thương,
khi mình đã lỡ,
tình buông mất rồi...!!?
Thôi thì,
thôi thế,
đành thôi!
chia xa,
còn nhớ nhau...
đời cũng vui..!?
*Nguyễn-Tư